Không đợi ông ta nói xong, Diệp Thiên tiến lên trước một bước, sát khí đè nén rõ hơn bao giờ hết.
Anh không muốn nghe mấy lời nhăng cuội. Tìm mãi rồi cuối cùng cũng tìm được chút manh mối cho nên lúc này cái anh cần là đáp án.
Thấy thế Tam Trưởng Lão đổi sắc, cũng may mà tên họ Diệp – Diệp Lan kia ngăn lại, nếu không thì dựa vào thực lực của ông ta, lúc này cũng đã phải quỳ xuống rồi.
“Cậu, cậu thu lại khí thế….”
“Cơ hội cuối cùng, ông nói hay không?”
Diệp Thiên lại một lần nữa lên tiếng và thấy Tam Trưởng Lão suýt chút nữa thì quỳ phịch xuống.
Sự đè nén đáng sợ đó của Diệp Thiên cứ thế tung ra khiến lão già kia từ đầu tới cuối vẫn cố tỏ vẻ bình an vô sự thì lúc này từ sâu trong lòng ông ta trỗi dậy nỗi đáng sợ khôn tả.
Còn về Thiên Khải đứng bên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy khoảng cách giữa mình và Diệp Thiên rõ ràng đến vậy.
“Dừng… dừng, tôi nói cho cậu biết….”
Sau vài lần thở gấp, Tam Trưởng Lão cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa mà kinh ngạc lên tiếng, bộ dạng của ông ta chẳng khác với người thường la bao, thậm chí còn có vẻ yếu đuối hơn.
Đâu còn cái vẻ thần bí như lúc mới xuất hiện nữa?
Thấy chỉ cách việc báo thù một bước nữa thôi, Diệp Thiên tỏ vẻ hài lòng và lập tức thu về cái khí thế đè nén kia.
Chỉ thấy khi Diệp Thiên thu về khí thế của mình còn Tam Trưởng Lão thì vung tay khiến xung quanh đột nhiên có làn khó vàng mờ mịt.
Tất cả mọi người đều bụm miệng ho sặc sụa. Chỉ trong chớp mắt, hai người đang đứng tại chỗ đã biến mất và điều này rõ ràng đã chọc tức Diệp Thiên.
“Anh Diệp, chúng ta mau đuổi theo.”
“Không cần.”
Diệp Thiên nói với giọng lạnh lùng sau đó vươn tay ra phía lớp khó mờ màu vàng kia. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“A…”
“Mày đợi đấy. Lần tới tao lấy đầu của mày.” Dứt lời lớp khói vàng cũng tản đi. Và ở cách Diệp Thiên chừng năm mét, có một cánh tay gãy rơi xuống.
Những đường máu trên cánh tay đó rõ mồn một chảy đầm đìa ra đất, rõ ràng là đã bị người khác chặt.
Còn hai người kia thì lại mất tăm mất tích không thấy bóng dáng đâu.
“Anh Diệp, anh cho tôi vị trí, tôi sắp xếp người đuổi theo.” Chu Mặc An không kiềm chế nổi. Hắn tiến lên trên hai bước rồi vội vàng nói.
Dù gì cũng là trưởng lão đấy. Trong một gia tộc lớn mạnh như vậy, thực lực không đạt tới hàng đầu hoặc thậm chí là tầng đỉnh phong thì không đủ tư cách làm trưởng lão.
Lúc này, trưởng lão kia đã bị Diệp Thiên chặt đứt cánh tay.
“Ha ha, Chu công tử thật là có sở thích khác người. Muốn đuổi theo à?”
Không đợi Diệp Thiên trả lời, Thiên Khải đứng bên cạnh lên tiếng châm chọc trước.
Câu này của hắn khiến Chu Mặc An hổ thẹn không biết phải trả lời sao cho phải. Nói rồi, hắn đi tới cạnh Diệp Thiên.
“Cậu Diệp có thân thủ thật tốt, thế nhưng tại sao không giết luôn đi? Cái đạo lý thả hổ về rừng chắc cậu hiểu chứ. Vả lại, nhà họ Diệp ẩn thân nhiều năm, chỉ dựa vào thực lực của cậu thì e rằng vẫn không đủ để lật đổ bọn họ.”
Câu này không khác gì đang thăm dò Diệp Thiên. Theo lý mà nói thì chiêu này của Diệp Thiên đủ khiến hắn ngỡ ngàng nhưng hắn lại coi như rỗi việc, còn đùa cợt với Chu Mặc An.
“Ha ha, chuyện này không cần Thiên Khải cậu phải bận tâm. Diệp Thiên tôi tự có tính toán.”
Nói rồi anh quay người đi về phía trung tâm của tầng, rõ ràng không bận tâm tới lời Thiên Khải nói.
Vì cái anh cần chính là thả hổ về rừng.
Chỉ cần người nhà họ Diệp dám đến thì Tam Trưởng Lão cứng họng cũng sẽ khai ra vị trí của anh, tới lúc đó không đơn giản chỉ là bị chặt một tay như thế đâu. Vả lại trong lúc ra tay với Tam Trưởng Lão, Diệp Thiên còn cố tình gài định vị vào người ông ta.
Diệp Thiên tin rằng mình sẽ có được đáp án. Thế nhưng Thiên Khải lại không biết những điều này. Lúc này hắn
Cũng vào lúc này, Tam Trưởng Lão và tên Diệp Lan kia thoát ra khỏi Mộng Thiên Lâu, vượt qua khu nhà dân rồi cũng tới được một nơi rừng rậm.
“Tam… Tam trưởng lão, thuốc cầm máu cũng không cầm thêm được lâu nữa, hay là chúng ta dừng lại đã, con giúp ông…”
“Im miệng. Nếu không phải con tự trốn ra ngoài thì sao ta có thể rơi vào cảnh này?”
Không đợi Diệp Lan nói xong, Tam Trưởng Lão ở bên gần như rít lên bằng toàn bộ sự phẫn nộ.
Sự đau đớn khôn tả hiện rõ trên nét mặt ông ta. Lúc này ông ta bắt đầu tỏ rõ sự hận thù, như thể Diệp Thiên là người giết cha, diệt tộc ông ta vậy.”
“Thế nhưng thằng tiểu tử chó chết kia đen đấy. Cuối cùng chúng ta cũng có thể sống sót ra ngoài.”
Nhanh chóng quay về. Quay về được gia tộc thì con không được báo với các trưởng bối việc này.
Thấy vậy Diệp Lan ở bên thẫn thờ. Hắn như nhớ lại sự việc đáng sợ kia rồi thất thần.
“Tam, tam trưởng lão. Ông muốn…”
“Không sai. Ha ha. Thằng nhãi không biết trời cao đất dạy dám đụng tới người trong tộc ta. Kiếp này Diệp Nghiêu ta cho nó sống không bằng chết.”
Lúc này Diệp Nghiêu giống như thể không còn đau đớn nữa. Ông ta điên cuồng đáp lời.
Diệp Thiên lúc này còn đứng ở khu trung gian dò xét.
“Các vị yên tĩnh, sự việc vừa rồi các vị cũng đã chứng kiến cả rồi, tôi và nhà họ Diệp không đội trời chung. Từ nay về sau cho dù đi tới đâu gặp được, hoặc có bất cứ tin tức nào của người nhà họ Diệp đều có thể báo cho nhà họ Chu. Một khi được chứng thực, đợi tôi đạp đổ nhà họ Diệp thì tới lúc đó ắt có phần các vị.”
Những lời này đủ khiến mọi người nghe rõ. Và bốn từ “đạp đổ nhà họ Diệp” khiến ai nấy đều kinh ngạc. Trong đầu bọn họ không ngừng nhớ lại xem có để xót thông tin gì về nhà họ Diệp hay không.
Đương nhiên bọn họ sẽ chọn nhà họ Chu sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi.
Lúc này có một người rất cao hứng đó chính là Chu Mặc An.
Những lời vừa rồi của Diệp Thiên rõ ràng là thể hiện nhà họ Chu đại diện cho vị thần như anh.
Đợi việc ngày hôm nay được đồn đi thì thế lực của nhà họ Chu sẽ lên tầm cao mới, và thậm chí còn hơn trước gấp nhiều lần.
Nghĩ tới đây, Chu Mặc An không kiềm chế nổi niềm vui trong lòng.