LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

CHƯƠNG 808


trước sau

Chương 808: Mê cung sụp đổ

Toàn bộ kế hoạch của Bắc Thiên Các không người ngoài nào có thể biết nhưng một phần kế hoạch thì cũng có thể coi là đã tỏ tường.
Bên trong mê cung.
Diệp Thiên đứng một bên nhìn xung quanh và nheo mắt lại: “Nơi này thật sự rất kỳ lạ”.
“Có dấu tích của con người nhưng phần lớn là hình thành tự nhiên. Có điều những vật hình thành tự nhiên sao có thể được cải tạo thành một ngôi mộ cổ?”, Diệp Thiên lòng đầy thắc mắc.
Những người còn lại nhìn không ra thì chỉ coi xung quanh đều là tường vách vững chắc, toàn bộ kiến trúc đều được làm bằng thiên thạch, vô cùng kiên cố.
Nhưng Diệp Thiên có được chân truyền của Thuỷ Tổ nên có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh không thuộc về Thuỷ Tổ mà sức mạnh đó lại có phần dung hoà với anh.
Rất khó giải thích.
Khi đôi tay Diệp Thiên từ từ đặt lên tường, ban đầu xung quanh không có biến đổi nào, thậm chí đến Diệp Thiên cũng không cảm nhận được có gì khác thường, nhưng trong lòng anh lại có một suy nghĩ kỳ lạ, nó thôi thúc anh không được đặt tay xuống.
Thời gian cứ thế trôi đi, Bạch Tử U cũng đã hồi phục lại gần như hoàn toàn. Sắc mặt cô hồng hào trở lại và đã có thể đứng dậy đi lại nhẹ nhàng.
Những người khác có mức độ vết thương không giống nhau, thê thảm nhất vẫn là La Hằng.
Lần đầu tiên tham gia đại hội Bắc Thiên Các vả lại còn dẫn theo nhiều người tới nhưng kết cục lại vô cùng thảm khốc.
Những người ông ta dẫn tới ngoài những người lựa chọn lùi bước từ đầu ra thì hiện giờ chỉ còn lại Du Thanh và Du Yên. Còn bản thân La Hằng là thảm nhất.
Ông ta vĩnh viễn mất đi một tay một chân và đã bị áp lực của Thuỷ Tổ Kiếm làm cho rã rời.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như lúc đó không phải ông cố Chu kịp thời kéo ông ta đi thì e rằng ông ta chẳng thể trở thành một cái xác nguyên vẹn nữa.
“La Hằng, cậu đừng nhụt chí, cậu là võ sĩ tầng thứ mười, cho dù mất đi một tay và một chân thì địa vị vẫn rất cao, còn hơn là chết”.
Ông cố Chu dù gì cũng là người cùng trải qua ải sinh tử với La Hằng cho nên lúc này mới lên tiếng an ủi. Chủ yếu là vì sắc mặt La Hằng hiện giờ thực sự vô cùng khó coi, tử khí đằng đằng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi tâm trí.
Giống như một người mất đi hy vọng với cuộc đời, khuôn mặt vô tri vô giác, chuẩn bị giết người vậy.
La Hằng nghe thế thì cũng định thần trở lại, sau đó ông ta cười khổ, nói: “Tôi không sợ tương lai nhưng cánh tay và cái chân bị mất của tôi cũng ảnh hưởng tới nền móng của tôi. Kể cả tôi có sống tiếp thì e rằng cũng chẳng sống nổi mấy năm”.
“Điều duy nhất tôi lo lắng chính là vợ và con gái tôi, sau này họ phải dựa vào ai?”
Nói tới cuối cùng, khuôn mặt La Hằng tỏ vẻ đau khổ. Võ sĩ thường sẽ sống rất thọ. Võ sĩ bình thường cũng sống tới cả trăm tuổi, còn người giống như ông cố Chu, một võ sĩ chuyên tâm dưỡng sinh có thể coi là ngoại lệ.
Nhưng nói tóm lại nếu không phải là võ sĩ nữa thì tuổi thọ cũng không hơn người thường là bao, còn với thực lực tầng thứ mười như La Hằng, sống tới một trăm tuổi là chuyện hết sức bình thường. Có điều hiện giờ ông ta trọng thương, ảnh hưởng tới nền móng. Cho dù thực lực ông ta còn đó nhưng tuổi thọ đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Sau khi đột phá lên võ sĩ tầng thứ mười La Hằng mới lấy vợ sinh con. Vốn dĩ ông ta lập ra Bắc Cương Minh, vừa khai thác thế lực, vừa cùng những người trong gia đình hưởng thụ những ngày tháng sau này nhưng nào ngờ đột nhiên lại gặp phải sự việc này.
Ông ta chết cũng không sao nhưng vợ và con ông ta. Một người hai mươi bảy, hai tám tuổi, một người năm, sáu tuổi.
Sau này phải làm sao?
Ông cố Chu vốn định nói để La Hằng đưa vợ và con tới nhà họ Chu để ông cố Chu cho người chăm sóc nhưng nếu nói vậy thật sự sẽ khiến người ta hiểu nhầm.
Thực ra nếu là võ sĩ, sau khi lấy vợ thì cũng không cần xem tuổi tác nữa, giống như ông ta, lúc hơn một trăm tuổi vẫn còn lấy vợ, có điều vợ ông ta không sống lâu bằng ông ta.
Ông cố Chu đã chứng kiến rất nhiều cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh cho nên mãi về sau này ông quyết định sống một mình.
Rầm, rầm, rầm….
Đúng lúc này, một loạt những âm thanh ồn ào vang vọng. Mọi người đều ngỡ nàng và sau đó phát hiện ra phía trên đầu có một lượng lớn đá rơi xuống.
Không phải là những tảng đá to mà là rất nhiều đá nhỏ như thể bị gió cuốn đi, cứ thế rơi xuống dưới trông hệt như cơn mưa vậy.
“Có chuyện gì vậy?”, mấy người đều kinh ngạc.

//
Thế nhưng lúc này,
giọng Diệp Thiên lại vang lên: “Không phải sợ, mê cung này sắp bị huỷ rồi”.
“Những viên đá này đều biến thành đá bình thường, không thể nào gây hại cho võ sĩ được đâu”.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, mặc dù bọn họ hãy còn ngạc nhiên nhưng cũng giơ tay ra cảm nhận, sau đó bọn họ ngỡ ngàng phát hiện ra rằng vốn dĩ những viên đá kiên cố không thể nào dịch chuyển kia lúc này lại biến thành đá thường, vả lại còn dễ vỡ hơn đá thường.
Chỉ cần dùng tay khẽ bóp là đá đã nát tươm, sau đó thì rơi vụn xuống đất.
“Đây, đây…”, cả đám người nghĩ không thông.
Sao lại có thể thành ra thế này? Sau đó từng cặp mắt đổ dồn nhìn Diệp Thiên.
Thế nhưng Diệp Thiên không giải thích gì nhiều, chỉ nói: “Mê cung này trước kia đã bị Thuỷ Tổ Kiếm huỷ hoại, các bộ máy điều khiển bên trong đã bị huỷ đi gần hết từ lâu cho nên tuổi thọ của nó cũng đã tận rồi”.
Mọi người gật đầu hoang mang và cho rằng sự huỷ diệt của mê cung có liên quan tới việc Thuỷ Tổ Kiếm được vung ra lúc trước.
Thực ra không phải.
Diệp Thiên không hề nói trước đó những viên đá trong mê cung vẫn vô cùng rắn chắc, chỉ có điều sau khi anh chạm vào thì luồng khí tức đặc biệt ẩn trong mỗi viên đá đã bị anh hút kiệt nên mới mất đi thần tính và bị huỷ diệt.
“Chúng ta đi thôi”, lúc này mê cung dần sụp đổ, phía trên có một lỗ hổng nhỏ thì giờ đã to hơn rất nhiều.


//
Cứ mỗi viên đá rơi xuống thì lỗ hổng đó lại càng to hơn.
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mê cung, và lúc này là ánh chiều.
“Đẹp quá”, mọi người trông thấy thế thì không khỏi rạo rực.
Mọi chuyện xảy ra trong mê cung như một cơn ác mộng, bây giờ cơn ác mộng đó cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.
Khi nắng chiều chiếu lên tất cả bọn họ, như thể khoác lên người bọn họ lớp áo mỏng, hướng ánh mắt nhìn về ánh hào quang trên bầu trời càng khiến người ta khoan khoái.
“Đúng rồi”, đương lúc mọi người chuẩn bị nhảy ra thì ông cố Chu đột nhiên vỗ vào đầu, nói: “Trưởng Lão Trương Linh Phóng đó còn đang ở trong kia, không biết bây giờ còn sống hay đã chết”.
Diệp Thiên chợt nhớ ra.
Lúc đó khi từ dưới đi lên trên đây, anh có thấy Trương Linh Phóng, chỉ là lúc đó anh vội cứu mấy người phía Bạch Tử U nên không để ý đến đối phương.
“Mọi người ra ngoài trước, tôi đi tìm ông ta”, nói rồi, dưới con mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Diệp Thiên biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Thật nhanh!
Mọi người thầm nhủ. Tốc độ này e rằng bọn họ có cưỡi ngựa cũng chẳng đuổi theo kịp.
“Chúng ta lên kia thôi”, mấy người tin tưởng tuyệt đối vào thực lực của Diệp Thiên. Đến cả Thuỷ Tổ Kiếm cũng chẳng thể làm gì hại tới Diệp Thiên thì đừng nói là những viên đá mất đi thần tính đang rơi xuống 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện