Chương 823: Sát phạt võ sĩ tầng thứ mười
“Hừ, mày là cái thá gì?”, võ sĩ tầng thứ mười kia đảo mắt nhìn Diệp Thiên và tỏ vẻ coi khinh.
Chủ yếu là vì Diệp Thiên che giấu khí tức, cái khí thế thể hiện ra ngoài cũng chẳng mạnh hơn người thường là bao, còn ông ta lại là võ sĩ tầng thứ mười.
Võ sĩ bình thường có thể nhìn nhầm nhưng võ sĩ tầng thứ mười thì tuyệt đối không thể nào nhìn nhầm được.
Trong mắt ông ta, Diệp Thiên là một kẻ thực lực kém cỏi cho nên sau khi tiện miệng nói một câu như vậy, ông ta lại nhìn Đông Phương Tĩnh chằm chằm.
Ông ta có thể nhận ra Đông Phương Tĩnh rõ ràng có thực lực tầng thứ tám, yếu hơn Bách Mi rất nhiều. Còn ông ta đạt tầng thứ mười, có muốn làm gì với nha đầu này cũng là việc dễ như trở bàn tay, mà hiện giờ thì ông ta lại không muốn lãng phí thêm thời gian nên cứ thế xông lên.
Thế nhưng ông ta đã bỏ qua một chi tiết đó là Bách Mi, người vừa giao đấu với ông ta đã dừng lại từ lâu và tỏ vẻ đầy hứng thú như đang xem trò hay. Cô ta cứ thế tập trung quan sát cảnh tượng võ sĩ tầng thứ mười kia xông lên.
Không hổ là võ sĩ tầng thứ mười, khi dốc toàn lực thì tốc độ nhanh tới mức người thường căn bản không thể nào nhìn ra, và khả năng di chuyển chỉ có thể tính trong tích tắc.
Thế nhưng giây phút sau đó, “phù” một tiếng. Võ sĩ tầng thứ mười vốn dĩ đang xông tới thì đột nhiên đững hình giữa không trung. Bách Mi cũng trợn tròn mắt với vẻ mặt không sao tin nổi.
Chỉ thấy võ sĩ tầng thứ mười kia đang bị một cánh tay bóp chặt vào cổ, trông như con mèo chưa đầy tháng và cứ thế bị người ta giữ chặt cổ với động tác hết sức nhẹ nhàng.
Ông ta có vùng vẫy thế nào cũng không hề có tác dụng. Vấn đề là người bị bóp cổ này là võ sĩ tầng thứ mười, vừa rồi ông ta còn giao đấu với Bách Mi rất hùng hổ, thế nhưng khi ông ta đổi mục tiêu thì lại bị người khác chèn ép.
Võ sĩ kia cố gắng vùng vẫy, sắc mặt ung dung và hống hách ban đầu bây giờ đã hoàn toàn biến mất mà chỉ còn là vẻ sợ hãi cùng kinh ngạc.
Trên đời này võ sĩ tầng thứ mười có thể không phải là người mạnh nhất nhưng cũng là cảnh giới đỉnh cao, đặc biệt là sau khi đột phá lên tầng thứ mười, ông ta chưa từng thua ai bao giờ vì không một ai dám thách thức ông ta.
Cho dù là những người có cùng cảnh giới thì cũng rất khó có thể đối kháng qua lại vì võ sĩ tầng thứ mười chính là đại diện cho sự “bất bại”, là thực lực Đỉnh Phong trong tất cả các tầng cảnh giới của võ sĩ.
Mỗi một võ sĩ tầng thứ mười đều nhận được sự cung kính của những võ sĩ tầng dưới.
Thế nhưng tất cả những gì đang xảy ra lại giống như thể một tấm kính, trong chốc lát xuất hiện khe hở và ngay sau đó thì cả bề mặt liền vỡ tan.
Những võ sĩ ở gần đó cũng đã quan sát được cảnh tượng này.
Dù gì trước đó cũng là màn tranh đấu của hai võ sĩ tầng thứ mười nên mọi người rất thích xem cuộc đối kháng của những võ sĩ mạnh hơn mình, thế nhưng chẳng mấy chốc mà người ta phải ngỡ ngàng.
Một người đường đường là võ sĩ tầng thứ mười lại bị người khác bóp chặt cổ, thậm chí đến phản kháng cũng không nổi.
Lúc này, Diệp Thiên đã lên tiếng: “Vốn dĩ ông có thể không chết, mục tiêu của tôi là những người mà các ông đang phải đối đầu, nhưng ông đã ra tay với chúng tôi thì trong mắt tôi, ông không khác gì bọn họ, cho nên kết cục… phải chết!”
Diệp Thiên dứt lời, võ sĩ tầng thứ mười kia trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy, mặt mày sợ hãi.
Ngón tay Diệp Thiên khẽ động, chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, võ sĩ tầng thứ mười bị bóp cổ kia đã gãy luôn phần cổ, sau đó đầu gật xuống vì không còn xương chống đỡ.
Võ sĩ tầng thứ mười cứ thế mà chết.
Một lát sau, Diệp Thiên mới thả tay, xác đối phương ngã vật ra đất, toàn thân ông ta trông giống như quần áo bị co rút, trông nhỏ hơn ban đầu rất nhiều.
Không sai, khi Diệp Thiên vừa tóm được đối phương thì đã hút trọn thực lực của đối phương, do vậy mà một võ sĩ tầng thứ mười đừng nói là phản kháng mà đến cả việc vùng vẫy cũng không thể nào làm ra nổi.
ii04i59q">
Tĩnh!