LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

CHƯƠNG 829


trước sau

Chương 829: Chết cho tao

“Ông, ông…”, Long tiền bối cảm nhận được khí thế từ trên người Bắc Dương đang dần chuyển hoá từ bình thường sang mức độ vô cùng khủng khiếp, tất cả đều là do thanh cổ kiếm trong tay ông ta.
Thế nhưng Bắc Dương cũng nói rằng Thuỷ Tổ Kiếm chỉ có thể sử dụng bên trong mê cung, vậy giờ là thế nào?
Thế nhưng ngay sau đó, ông ta phải kinh ngạc hét lên: “Bắc Dương, ông lừa chúng tôi”.
“Ở đây căn bản không phải là đỉnh luyện đan gì cả mà chính là lò luyện vũ khí”.
“Vừa rồi rõ ràng là đang luyện vũ khí! Đặt Thuỷ Tổ Kiếm dưới đất, sau đó chúng ta ở phía trên làm dưỡng liệu cho nó”.
“Chẳng trách mà lâu như vậy rồi lò lửa cũng không thấy hoạt động gì”.
Long tiền bối kiến thức uyên thâm, lúc này nhanh chóng nghĩ ra gì đó. Mọi người cũng kinh ngạc theo, thế nhưng phần lớn đều tỏ ra hoang mang, căn bản không hiểu có chuyện gì đang xảy ra và bọn họ càng không hiểu cái gì là “luyện vũ khí” cả.
Diệp Huy ở phía xa thốt lên: “Bắc Dương, ông muốn bị Đảo Chủ Đông Đảo giết sao?”
Bắc Dương nghe vậy thì quay đầu lại nhìn Diệp Huy, sau đó bật cười lạnh lùng: “Đông Đảo…vùng đất đạo mạo trang nghiêm luyện vũ khí sao? Thay vì việc đưa Thuỷ Tổ Kiếm cho bọn họ khôi phục lại thì chi bằng tự bản thân tôi làm”.
“Bao nhiêu năm rồi, tôi chỉ đợi ngày hôm nay”.
“Còn các người cũng chỉ là vật dưỡng cho nên các người nên cảm thấy may mắn và vui mừng vì được nhìn thấy thần binh tái sinh”.
“Đây chính là vinh hạnh của các người”.
Nói rồi, Bắc Dương vung thanh Thuỷ Tổ Kiếm ra hướng về phía Diệp Huy.
Diệp Huy biến sắc, căn bản không thể nào né tránh. Hắn bị thần binh như Thuỷ Tổ Kiếm khống chế, cho dù tốc độ xuất kiếm của đối phương có chậm như rùa thì cũng không thể nào né tránh được.
Đừng nói là Diệp Huy bị huỷ đi tu vi. Kể cả là võ sĩ tầng đỉnh phong thứ mười cũng không thể nào né tránh được.
Do vậy mà Diệp Huy chỉ có thể kịp hét lớn: “Người của Đông Đảo sẽ tới giết ông”.
Kiếm khí vút qua. Tiếng hét của Diệp Huy im bặt và hắn đã bị Thuỷ Tổ Kiếm chém tan nát.
Uy lực khủng khiếp khiến người ta phải ghê rợn.
Sau một đường kiếm, Bắc Dương tỏ vẻ hưng phấn và kích động thấy rõ, đồng thời ông ta lại cười điên cuồng: “Đông Đảo thì sao? Không cần bọn họ tới tìm tôi, đợi tôi quen thuộc nắm bắt Thuỷ Tổ Kiếm thì sẽ đích thân tới gặp bọn họ”.
Giọng điệu của Bắc Dương rõ cái vẻ ngông cuồng và tự tin. Thế nhưng lúc này không một ai chất vấn.
“Làm sao đây, làm sao đây?”
Nhóm người phía Long tiền bối sợ hãi, người nào người nấy vẻ mặt hoang mang, nhất thời không biết phải làm sao để xử lý tình cảnh trước mặt.
Né tránh? Căn bản không thể né tránh.
Phản kháng? Đương nhiên là chuyện không thể.
Lúc này Bắc Dương có Thuỷ Tổ Kiếm trong tay, thực lực của ông ta đã đột phá khỏi tầng thứ mười, bước vào tầng cảnh giới mới mà mọi người đều không hề biết đến.
Đó là một sự đàn áp tuyệt đối, không tồn tại cái gọi là thách thức. Giống như con kiến dù có to thế nào đi nữa thì cũng không thể giết chết một con voi khoẻ như vâm được.
Thế là bọn họ tuyệt vọng.
Bách Mi thầm nhủ: “Chết ở đây cũng được, sau này cũng không sợ bị bất cứ thứ gì khác ảnh hưởng”.
Thế nhưng cô ta vừa dứt lời, bên cạnh đã có âm thanh khác vang lên: “Yên tâm, không chết được đâu”.
“Ừm?”, Bách Mi đưa mắt nhìn qua.
Người nói chính là Đông Phương Tĩnh. Chỉ thấy cô đứng từ xa nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt đầy tự tin.
Lúc này kiếm khí khủng khiếp lại được vung ra.
Bắc Dương không định lãng phí thêm thời gian nữa. Ông ta dự định nhanh chóng tốc chiến tốc thắng, giết chết tất cả những người bên trong hang động.
Nhát kiếm đó có uy lực khủng khiếp đến mức khiến tất cả mọi người đều run rẩy, thậm chí đứng còn không vững, cứ thế chao đảo.
Thế nhưng vẫn có một người đứng vững hiên ngang.
“Hả?”, Bắc Dương kinh ngạc. Ông ta cũng nhìn thấy người này.
Thế nhưng ngay sau đó ông ta lại lạnh lùng hẳn lại. Đứng trước Thuỷ Tổ Kiếm, bất cứ sinh mệnh nào cũng mong manh mà thôi
Không có ngoại lệ.
Vì vậy lúc này ông ta đã vượt qua tầng cảnh giới thứ mười. Và trên đời này, người có thể vượt qua tầng thứ mười hiện giờ cũng chỉ có trong các gia tộc quy ẩn.
Nhưng những người đó tuổi đã cao, thông thường không có việc gì xảy ra thì bọn họ cũng không ra ngoài.
Thế nhưng giây phút sau đó, mặt Bắc Dương đã thay đổi hẳn.
Kiếm Khí vung qua người Diệp Thiên, có điều nó không tiếp tục phóng ra lực mạnh nữa vì sau khi vung qua người Diệp Thiên, thanh kiếm như được hoá giải, cứ thế mất đi uy lực.
“Không thể nào”.
Bắc Dương thét lên kinh ngạc còn những người khác, sau khi cảm nhận được khí
tức khủng khiếp biến mất thì cũng hồi phục lại trạng thái, người nào người nấy đứng thẳng người.
Sau đó từng ánh mắt đều đổ dồn lên người Diệp Thiên. Chỉ thấy Diệp Thiên vẫn đứng đó sừng sững hiên ngang như thể đối diện với anh không phải là võ sĩ tầng thứ mười trong tay có Thuỷ Tổ Kiếm mà chỉ là một đứa trẻ đang chơi thanh kiếm đồ chơi thôi vậy.
“Không thể nào, không thể nào…”, Bắc Dương hạ giọng, trên mặt viết rõ vài chữ “không thể nào tin nổi”.
Ngay sau đó ông ta trở nên điên cuồng hơn hẳn. Ông ta vội vàng vung Thủy Tổ Kiếm trong tay.
Vút! Vút! Vút!
Lần này ba nhát kiếm liên tiếp được vung về phía Diệp Thiên, vả lại kiếm khí còn mạnh mẽ hơn nhiều so với nhát kiếm vừa rồi.
“Chết cho tao”.
“Chết!”
“Chết!”
Bắc Dương điên cuồng. Mặt ông ta tỏ vẻ khát máu, như thể ông ta trông thấy vật sống đều muốn đuổi cùng giết tận vậy.
Thuỷ Tổ Kiếm…nhập ma!
Khi ba nhát kiếm chém qua người Diệp Thiên, nó không hề trúng người anh mà đều bị tản ra, giống như thể không khí bình thường tan ra vậy.
Không hề gây bất kỳ thương tổn nào cho Diệp Thiên. Còn lần này, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Cả hang động chìm vào im lặng. Sự tĩnh lặng chết chóc.

Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn Diệp Thiên chằm chằm, đến thở bọn họ cũng không dám thở.
“Không, không…”
Bắc Dương là người phản ứng lại đầu tiên, nhưng thần sắc của ông ta đã cứng đơ lại, trong đôi mắt, trên khuôn mặt đều rõ vẻ không thể nào tin nổi và chẳng hiểu chuyện gì đang xay ra.
Ông ta không tin vào những gì vừa xảy ra vì trong tay ông ta đang cầm Thuỷ Tổ Kiếm.
Võ sĩ tầng Đỉnh Phong thứ mười đều bị kiếm khí này giết chết, tại sao thằng nhãi trước mặt lại không hề hấn gì?
Cộp, cộp, cộp…
Một loạt âm thanh của tiếng bước chân vang lên. Bắc Dương nghe xong thì lập tức đưa mắt nhìn. Chỉ thấy Diệp Thiên đang chậm rãi đi tới. Ông ta gào thét điên cuồng và tiếp tục vung kiếm.
“Chết, chết, chết…mày chết cho tao”.
Sau đó cho dù ông ta có vung kiếm thế nào thì Thuỷ Tổ Kiếm lúc này cũng không thể vung ra kiếm khí, giống như thần tính của nó trong chốc lát đã tiêu tan hết cả.
Reng! Reng! Reng!
Thế nhưng Thủy Tổ Kiếm lại tự rung lên, như thể một sinh mạng còn sống vậy. Lúc này nó rõ ràng rung kịch liệt như được nhân tính hoá, chẳng khác gì nó đang gặp được “người thân” của mình vậy.
Khi Diệp Thiên càng lại gần nó, sự thể hiện của nó càng mãnh liệt hơn.
-------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện