LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

CHƯƠNG 836


trước sau

Chương 836: Long Thi Thanh

Ngẩng đầu lên liền trông thấy một chiếc xe bay từ trên trời xuống.
Long tiền bối nói không sai. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì Diệp Thiên thật sự còn cho rằng ông ta đang nói khoác nữa.
Cho dù là anh đã gặp qua rất nhiều chuyện ly kỳ, nhưng đây là lần đầu tiên anh được trông thấy một chiếc xe bay thực thụ cho nên cũng không tránh khỏi ngỡ ngàng.
Tiếng gió vù vù chính là âm thanh phát ra từ ống phun khí của chiếc xe bay.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe bay đã hạ độ cao xuống phía trước mặt anh.
Một bóng dáng xinh đẹp bước xuống xe, tiếp đó là những âm thanh dịu dàng du dương như chim vàng oanh: “Anh chính là Diệp Thiên, người mà ông của em nói sao? Xin chào, em là Long Thi Thanh”.
Nói rồi, cô gái chủ động giơ tay ra.
Diệp Thiên nhìn về phía tiếng nói được vang lên, chỉ thấy một cô gái hết sức xinh đẹp xuất hiện.
Long Thi Thanh trông mới chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi. Có vẻ như vẫn đang còn đi học. Thế nhưng giọng nói của cô bé nghe ra thì lại có phần trưởng thành. Có điều trông cô bé lại rất trẻ.
Lúc này cô gái đang cười tươi như hoa, hai mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm.
“Chào em, anh là Diệp Thiên”, Diệp Thiên chủ động giơ tay ra.
Hai người cứ thế mà bắt tay nhau. Diệp Thiên dường như cảm thấy có một luồng sức mạnh truyền đến, đồng thời bàn tay của Long Thi Thanh bất giác cũng nắm chặt hơn, như thể gọng kìm vậy.
Thú vị đấy.
Diệp Thiên khẽ cười. Xem ra cô nha đầu này muốn thử sức chịu đựng của mình đây mà. Đối với Diệp Thiên mà nói thì anh chỉ cần nhìn là đã có thể nhận ra được sức mạnh của Long Thi Thanh. Đúng như Long tiền bối nói, cô gái này không có hứng thú với võ học, quả thực là cũng không có khả năng thiên bẩm.
Nếu như thật sự luận về cảnh giới võ học thì cô ấy mới chỉ đạt trình độ nhập môn mà thôi. Với khả năng như vậy mà cũng muốn thử sức với mình sao? Diệp Thiên cảm thấy cô gái như đang làm trò cười vậy.
Anh cũng không có thêm bất cứ hành động gì thừa thãi. Chỉ sẽ dùng lực mà sắc mặt của cô gái đã tái mét đi. Vì cô ấy đột nhiên phát hiện ra rằng bàn tay mình đang nắm chả khác gì là gang là thép. Rắn rỏi vô cùng.
Cho dù cô có dùng sức thế nào thì căn bản cũng không thể kiểm soát được tay của Diệp Thiên.
“Đây…”, như nhận ra có gì đó không ổn, lúc này cô gái mới ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên chỉ cười từ tốn, tỏ vẻ không hề quan tâm.
“Ha, ông em nói quả thật không sai. Anh Diệp quả là lợi hại”, Long Thi Thanh nói rồi định thu tay về.
Điều kỳ lạ xảy ra lúc này. Tay của cô như dính vào Diệp Thiên vậy. Có làm thế nào cũng không thu tay về được, còn Diệp Thiên thì cứ thế buông tay, không hề có bất cứ hành động gì khác thường.
“Anh…”
Long Thi Thanh có vẻ sốt ruột. Khuôn mặt thanh tú lúc này đỏ ửng lên.
Thực ra Diệp Thiên chẳng qua cũng chỉ là vận công âm thầm kiểm soát hành động của cô ấy mà thôi.
Lúc này Diệp Thiên mới thu nội lại nội công. Long Thi Thanh cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
“Thế nào?”, Diệp Thiên cười hỏi.
“Thôi bỏ đi, anh đúng là có chút tài cán. Có điều em cũng chẳng giỏi về võ thuật. Anh có hơn em về mảng này thì cũng chẳng có gì là giỏi cả”, Long Thi Thanh bĩu môi.
Nhà đầu này đúng là cũng biết cho mình một con đường lui. Có điều Diệp Thiên cũng sẽ không tính toán với cô. Anh đi vào chủ đề chính: “Được rồi, giờ em cũng đã biết thực lực của anh rồi đấy. Chúng ta đi Đông Đảo nhé?”
“Cũng đúng, chúng ta cũng không thể bỏ lỡ việc chính”, Long Thi Thanh vỗ ngực giống như nhớ ra gì đó. “Đi thôi, chúng ta lên xe thôi”.
Nói rồi, cô đóng cửa xe lại. Diệp Thiên cũng không khách sáo làm gì, anh ngồi vào ghế phụ.
Sau khi thắt dây an toàn xong, Long Thi Thanh đạp ga: “Anh Diệp chú ý, chúng ta sắp xuất phát rồi”.
Ù…
Tiếng động cơ đột nhiên vang lên. Ngay sau đó chiếc xe bay giống như một mũi tên lao về phía trước. Không thể phủ nhận tốc độ của chiếc xe bay này rất nhanh. Cũng không biết cô ấy làm thế nào mà có thể cải tạo nó được.
“Không ngờ em còn trẻ như vậy mà lại rất có bản lĩnh. Chiếc xe bay này là do em tự thiết kế và cải tạo sao?”, rõ ràng Diệp Thiên có hứng thú với nó.
Anh định chạm vào chiếc xe một chút thì Long Thi Thanh lập tức ngăn lại: “Đừng, anh không hiểu nguyên lý của nó, đừng đụng linh tinh không là hỏng xe của em đấy”.
Diệp Thiên lập tức thu tay về.
“Không phải mình em cải tạo, mà còn có công của anh trai em nữa. Anh ấy biết nhiều lắm, có cơ hội em sẽ giới thiệu anh ấy với anh”, Long Thi Thanh nói.
Long Thi Thanh là một người rất thân thiện. Cô rõ ràng không tính toán những việc vừa xảy ra.
Được một lúc là đã cười nói vui vẻ rồi.
“Được”, Diệp Thiên đáp lời. “Có điều anh cũng muốn hỏi một chút. Chúng ta bay trên trời như thế này, lẽ nào không bị người khác trông thấy sao?”
“Đương nhiên là không rồi. Bởi vì chiếc xe này dùng chất liệu phản quang với kĩ thuật tiên tiến nhất, cho nên chiếc xe bay này đối với người khác mà nói là vô hình”, Long Thi Thanh giải thích.
Diệp Thiên gật đầu, về điểm này thì anh có thể hiểu được. Vì các quốc gia khác nhau đều đang nghiên cứu những chất liệu vô hình khác nhau, và lại còn thu được một số tiến triển. Trên báo cũng đã đăng tin rồi. Có điều những thứ như thế này ở thế giới bên ngoài cũng chỉ là đang trong giai đoạn thực nghiệm mà thôi. Không ngờ đến tay cô bé này thì nó lại được phát huy thành thực tế rồi.
Chiếc xe bay của hai người cứ thế lao thật nhanh về phía trước. Chẳng mấy chốc mà đã có thể trông thấy biển rộng bao la ở cách đó không xa.
Tốc độ của xe quả thật rất nhanh. Có lẽ rằng ngoài đi máy bay ra thì những võ sĩ bình thường hoặc có lái xe cũng khó mà đuổi theo kịp.
Lẽ nào đúng như Long tiền bối nói, người thường cũng không bắt nổi cô bé.

Với tốc độ này thì có lẽ những võ sĩ từ tầng thứ chín trở xuống cũng đừng mong mà đuổi kịp cô. Vả lại, cũng không biết là cô bé có những tài năng gì khác nữa. E rằng đến cả võ sĩ tầng thứ mười mà thực lực kém một chút thì cũng chưa chắc là đối thủ của cô bé.
Trước mặt là biển trời bao la, sóng nước dập dờn. Trên mặt biển rộng vô bờ ấy, thi thoảng có một vài con thuyền lướt qua. Đó chính là thuyền của ngư dân ra biển để đánh bắt cá.
Chiếc xe di chuyển càng ngày càng cách bờ biển thêm xa. Phóng tầm mắt ra xa, duy chỉ có một màu xanh thẳm lấp đầy đôi mắt. Đột nhiên bên trong màu xanh vô tận ấy lại có một điểm đen xuất hiện.
Lại gần hơn một chút, Diệp Thiên mới nhìn rõ điểm đen đó không phải gì khác mà chính là một hòn đảo.
Từ trên cao phóng tầm mắt xuống, hòn đảo chỉ là một điểm đen rất nhỏ. Thế nhưng trên thực tế, nó phải rộng lớn đến bằng cả một thành phố.
“Tới rồi, nơi này chính là Đông Đảo”, Long Thi Thanh cười nói.
Đông Đảo!
Diệp Thiên chợt thấy lòng thấp thỏm mong chờ. Chiếc xe dần dần hạ độ cao, Đông Đảo càng trở nên thật hơn bao giờ hết.
Chẳng mấy chốc, cả hai người dừng lại ở bến sông. Diệp Thiên mới nhận ra rằng ở đây có rất nhiều xe bay. Vả lại, còn là những chiếc xe bay với đủ loại màu sắc khác nhau. Không chỉ là xe bay mà còn có rất nhiều những phương tiện giao thông trông kỳ lạ vô cùng, đều là những phương tiện mà trước nay anh chưa bao giờ từng thấy.
Giây phút anh đặt chân vào Đông Đảo, một luồng khí tức khác thường chợt ấp đến.
Khi tức ở đây khác hoàn toàn so với bên ngoài, Diệp Thiên như bước vào tiên cảnh chốn trần gian.
“Thế nào, Đông Đảo rất khác biệt phải không anh?”, Long Thi Thanh cười nói. “Mau đi theo em”.
Nói rồi cô vẫy tay, chạy về phía trước. Xem ra cô ấy rất thông thạo đường xá ở đây.
-------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện