Chương 840 - Thử là biết
Câu này của Diệp Thiên rõ ràng mang theo ý chất vấn.
Đồng thời, chỉ thấy đối phương bật cười: “Ha ha ha, cậu muốn biết thân phận tôi? Vậy thì xuống địa ngục mà nghe ngóng”.
Ông ta vừa dứt lời, xung quanh chợt xuất hiện thêm rất nhiều người, giống như cá nối đuôi nhau, xông về phía này.
“Diệp Thiên”, Long Thi Thanh giật mình.
Còn Diệp Thiên lại vẫn án binh bất động, như thể coi thường đối thủ. Anh nhìn những kẻ này với ánh mắt sắc lạnh.
Dù đối phương có rất nhiều người nhưng hiện giờ Diệp Thiên lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi. Khi thấy đối phương, trong mắt anh chỉ thể hiện rõ cái vẻ mỉa mai, châm chọc.
Diệp Thiên lên giọng: “Đám người các ông như thế này mà cũng muốn đấu với tôi? Còn non lắm”.
“Vậy sao? Thế thì thử là biết thôi”, người đàn ông ở phía đối diện tối sầm mặt mày.
Trong chốc lát, đám tay sai của ông ta giống như nước thủy triều lên, cứ thế dồn dập xông lên bao vây lấy nhóm người.
Diệp Thiên chỉ tính toán đơn giản cũng biết rằng số lượng người của đối phương cũng phải lên đến hàng trăm người.
Lại thêm vẻ mặt ông ta tỏ rõ sự đắc ý, rõ ràng là ông ta cho rằng mình chắc chắn sẽ thắng hai người phía Diệp Thiên.
“Vậy sao?”
“Các ông đã không sợ thì ra tay đi”.
Diệp Thiên dứt lời, một luồng sức mạnh khủng khiếp phóng ra từ cơ thể anh. Luồng sức mạnh đó giống như ngọn núi Thái Sơn, sừng sững vững vàng ập lên đầu phía đám người kia khiến bầu không khí xung quanh trong chốc lát trở nên nặng nề vô cùng.
“Giết!”, cả đám người cùng đồng thanh hét lên.
Tất cả bọn họ chẳng khác gì nước thủy triều lên, lao về phía Diệp Thiên.
“Hay lắm”, Diệp Thiên vẫn thản nhiên không hề tỏ ra sợ hãi. Đối diện với cả đám địch nhiều như vậy, anh chỉ nhếch miệng cười lạnh lùng.
Sau đó, Diệp Thiên di chuyển bước chân, tạo ra thế tấn công mạnh nhất. Chỉ thấy lúc này Diệp Thiên giống như vị Chiến Thần đội trời đạp đất. Anh di chuyển tới vị trí nào thì kẻ địch ở đó đều không phải là đối thủ của anh.
Khi tung đòn vào đám người, Diệp Thiên thậm chí chỉ cần dùng một chiêu mà thôi.
Bịch!
Bịch, bịch!
Từng đòn tấn công được tung ra liên tiếp, kéo theo đó là hàng loạt những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên
“Cái gì?”, người đàn ông kia thấy vậy, trong ánh mắt của ông ta thoáng qua ánh nhìn dè chừng.
Ông ta không ngờ rằng thực lực của Diệp Thiên lại mạnh đến vậy. Bao nhiêu thuộc hạ của ông ta mà không phải là đối thủ của Diệp Thiên. Tên tiểu tử này rốt cục là ai mà lại mạnh đến vậy?
Ông ta hoang mang thấy rõ.
“Bên tả bên hữu đâu rồi. Giết nó cho tao”, ông ta lại hét lên nạt nộ.
Ông ta không tin rằng bao nhiêu thuộc hạ của mình như vậy mà không có ai là đối thủ của Diệp Thiên.
“Có!”, một tiếng đáp dứt khoát được hô lên, sau đó có bóng người xuất hiện.
Chỉ thấy hai người một bên trái, một bên phải lần lượt xông ra.
Hai người này chính là hai thuộc hạ mạnh nhất dưới trướng ông ta. Bọn họ tới đâu cũng không gặp ai là đối thủ cả.
Lần này cả hai người bọn họ liên thủ lại, cả hai đều là võ sĩ tầng thứ mười, cùng quyết tâm lấy mạng Diệp Thiên ngay tại đây.
“Giết, giết”, khi còn chưa di chuyển mà bọn họ đã tỏ rõ ra sát khí ngút trời.
Diệp Thiên có thể cảm nhận được thực lực của cả hai người này mạnh hơn những người trước đó. Bọn họ vừa tung chiêu là đã ra đòn mạnh nhất.
Đồng thời Diệp Thiên cũng cảm nhận được xung quanh mình hình thành lên bức chắn kiên cố.
Anh đứng trong tấm chắn vô hình này nên căn bản không bị kẻ khác tấn công vào được.
“Tiếp chiêu”.
Cả hai tên kia cùng ra đòn tấn công, quyết ép Diệp Thiên đến cùng.
Có điều Diệp Thiên lại chỉ bật cười lạnh lùng: “Có tác dụng không? Xem ra các người không hiểu thực lực của tôi mạnh thế nào rồi”.
Đối phương đã không nương tay thì Diệp Thiên đương nhiên cũng chẳng cần phí lời. Anh không hề kiểm soát thực lực mà vận sức mạnh khủng khiếp đáp lại đòn của hai võ sĩ tầng thứ mười này.
Bọn họ liên thủ nên cho rằng mình có thể chiến thắng Diệp Thiên.
Thế nhưng giây phút sau đó bọn họ lại cứng đơ người vì bọn họ phát hiện ra rằng thực lực của Diệp Thiên đã vượt xa thực lực của mình.
Ban đầu bọn họ chỉ cho rằng cho dù Diệp Thiên có mạnh thế nào thì cũng không thể vượt qua tầng thứ mười, nhưng hiện giờ … tình hình có vẻ như không phải như vậy.
Thực lực của Diệp Thiên lại vượt qua tầng thứ mười sao? Sao có thể chứ?
Cả hai người bọn họ
đều ngỡ ngàng. Là võ sĩ tầng thứ mười, bọn họ đương nhiên biết trên tầng thứ mười là cảnh giới gì.
Nhưng bọn họ cũng hiểu rằng cảnh giớ đó có thể coi là vi diệu, không phải ai cũng có thể đạt được.
Lẽ nào… Người trước mặt bọn họ đã đạt tới cảnh giới đó?
Không thể nào. Bọn họ đương nhiên không tin nhưng câu trả lời lại chính là một đòn chí mạng khiến cả hai chẳng thể đỡ nổi.
Khi đối diện với đòn đánh khủng khiếp đó, cả hai người bọn họ chỉ có thể có kết cục duy nhất, đó chính là… chết!
Bọn họ ngã vật ra đất, không còn chút hơi thở. Và điều đó đồng nghĩa với kẻ địch cuối cùng mà Diệp Thiên phải đối mặt chính là người đàn ông kia.
Roẹt!
Đột nhiên, một đường kiếm sắc lạnh vung tới, rõ ràng nó được kẻ dùng kiếm âm mưu, để đúng lúc mấu chốt mới vung ra.
“Diệp Thiên, cẩn thận”, Long Thi Thanh hét lớn.
Chỉ thấy cô rút ra một món đồ từ trong túi, sau đó bắn về phía luồng sáng sắc lẹm kia.
Giây phút đó, một dòng điện xuất hiện khiến đường kiếm kia hóa thành hư không.
Cũng vào lúc này, Diệp Thiên mới có cơ hội phản công.
“Đúng là bây giờ”, Diệp Thiên di chuyển bước chân nhanh như điện, rồi tung một đòn về phía người kia.
Mặc dù ông ta không hề hiện thân nhưng vì biết vị trí của đối phương nên lúc này Diệp Thiên có thể nhanh chóng tung đòn về phía ông ta.
Ông ta thấy không thể né được nên mới hiện hình và lập tức nhảy khỏi vị trí ban đầu.
“Đi đâu?”, Diệp Thiên tung nắm đấm thép, căn bản không cho đối phương cơ hội tháo chạy.
Còn người kia thấy vậy thì chỉ có thể đổi hướng, tung đòn lại về phía Diệp Thiên.
Hai bên giao đấu trực diện khiến bầu không khí rơi vào trạng thái hết sức căng thẳng. Nhưng rõ ràng, thực lực của Diệp Thiên vượt xa đối phương.
Sau khi người này ngã ra đất, Diệp Thiên mới nhận ra thân phận của đối phương: “Là ông?”
-------------------