Chương 842 - Trọng thương
Xử lý mọi thứ xong xuôi, Diệp Thiên cuối cùng cũng hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
“Gia chủ Mặc, lần này tôi tới tìm ông là hy vọng ông giúp tôi một việc”, Diệp Thiên nói thẳng vào vấn đề.
Mặc Trần Huy ở bên lập tức đáp: “Thực ra cậu cứu chúng tôi nên cho dù cậu muốn gì thì chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ không từ chối”.
“Thực ra rất đơn giản, tôi chỉ cần các ông giúp tôi sửa lại một thanh kiếm”, Diệp Thiên nói.
“Một thanh kiếm?”
Mặc Trần Huy đầu tiên là sững sờ nhưng sau đó ông ta định thần trở lại. Ông ta lắc đầu, thở dài, nói: “Haiz, thực sự không giấu gì cậu, mặc dù tôi là gia chủ nhà họ Mặc nhưng kỹ thuật rèn kiếm của tôi lại không cao cường”.
“Ồ?”, Diệp Thiên cau mày.
Mặc Trần Huy nói tiếp: “Vả lại, thanh kiếm mà cậu Diệp cần tu sửa lại còn là Thủy Tổ Kiếm vô cùng mạnh. Thanh kiếm này cần do đích thân Lục đại trưởng lão trong dòng chính của nhà họ Mặc chúng tôi và một số đệ tử của ông ấy mới có thể tu sửa được, ngoài ra, thời gian tu sửa cũng sẽ hơi lâu một chút”.
“Có gì mà không sửa được chứ? Lẽ nào nhà họ Mặc các bác lại không chọn ra được người tài giỏi?”, Long Thi Thanh ở một bên cảm thấy kỳ lạ.
“Haiz, không phải, chỉ là…”, Mặc Trần Huy như định nói gì đó nhưng lát sau ông ta lại thở dài bất lực.
“Mặc gia chủ, lẽ nào ông có gì khó nói?”, Diệp Thiên nhận ra tâm tư của Mặc Trần Huy.
Mặc Trần Huy thấy vậy thì nghiến răng nói: “Thôi được, tôi nói với các vị…Thực ra, những người tài giỏi của dòng chính trong nhà họ Mặc đều đã bị nhà họ Phong bắt đi rồi, cho nên…”, nói tới đây, giọng nói của ông ta dần nhỏ đi.
Mặc Trần Huy không nói tiếp nữa nhưng ý tứ trong lời nói của ông ta lại rõ mười mươi.
Cũng có thể nói nhà họ Mặc hiện tại tạm thời không thể nào rèn kiếm được nữa.
“Nói vậy thì chúng cháu phải cứu người ra mới được rồi”, Long Thi Thanh đáp.
Hồi lâu, Diệp Thiên cuối cùng cũng lên tiếng: “Vậy những người này rốt cục đang ở đâu?”
“Tôi cũng không biết, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng bọn họ nhất định đang ở Đông Đảo”, Mặc Trần Huy lắc đầu bất lực.
Khi ông ta nói tới đây, có thể dễ dàng nhận ra ông ta đang thở dài.
“Có thể thấy chúng ta còn phải phụ trách tìm người nữa”, Diệp Thiên nheo mắt.
Nói xong anh nhìn sang Long Thi Thanh. Long Thi Thanh hãy còn thẫn thờ: “Làm, làm gì cơ?”
Diệp Thiên đáp: “Không có gì, chỉ là anh thấy anh bạn họ Vương của em có thể sẽ có chút manh mối nào đó”.
“Ừm, em cũng nghĩ tới điểm này rồi”, Long Thi Thanh vỗ tay cười nói.
Nếu nghĩ kỹ thì đúng là như vậy thật.
Dù sao thì cái tên Vương Thiên Hoa ở Đông Đảo này không ai là không biết, nếu tìm tới anh ta thì cũng có thể có thêm manh mối.
Mặc Trần Huy lên tiếng: “Nói vậy thì hai vị sẽ giúp chúng tôi cứu mấy người đó ra sao?”
“Không sai, chúng tôi sẽ cứu”, Diệp Thiên đáp lời.
“Thật cảm ơn hai người quá”, Mặc Trần Huy đứng dậy cảm tạ.
Tạm thời tạm biệt Mặc Trần Huy, Diệp Thiên và Long Thi Thanh quay lại đảo chính của Đông Đảo tìm Vương Thiên Hoa.
Khi bọn họ quay lại đây, đã phải ngỡ ngàng với mọi thứ trước mặt.
Vì…cả hai thấy trước cửa quán bar mà Vương Thiên Hoa làm việc có rất nhiều người vây kín.
“Đây…anh Vương!”, Long Thi Thanh mặt mày tái mét, lập tức chạy vào trong.
Cả hai chen vào đám người và liền nhận ra rằng quán bar của Vương Thiên Hoa đã trở thành đống đổ nát.
Trong bar, khắp nơi đều la liệt người nằm trên đất. Có một số người đã chết, còn một số người thì đang hấp hối. Khung cảnh hết sức thảm khốc, cho người ta cảm giác khó nói thành lời.
“Ở, ở đây sao lại thành ra thế này?”, Long Thi Thanh không sao tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Bọn họ mới chỉ rời khỏi đây không lâu thôi mà, tại sao chỗ Vương Thiên Hoa lại…
“Xem ra, có người không muốn chúng ta điều tra chân tướng của sự việc rồi”, Diệp Thiên đi tới.
“Rốt cục là ai? Tại sao hắn ta lại phải làm vậy chứ?”, Long Thi Thanh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cô nước mắt lưng tròng.
Diệp Thiên lắc đầu: “Anh không biết, nhưng có thể khẳng định rằng bọn họ làm vậy nhất định là có gì đó không thể cho người khác biết”.
Thực ra nói vậy cũng chẳng khác gì nói thừa. Nếu như đối phương không có gì dấu người khác thì sao có thể làm ra những sự việc ác độc thế này được chứ?
Có điều đối với Long
Thi Thanh mà nói thì mọi thứ chỉ là thứ yếu. Hiện giờ việc cấp bách nhất vẫn là đi tìm Vương Thiên Hoa.
Chẳng mấy chốc, bảo vệ trên Đông Đảo đã chạy tới. Nhờ có sự giúp đỡ của bọn họ mà mọi thứ ở đây đã được xử lý nhanh chóng. Còn Vương Thiên Hoa thì được tìm thấy trong đống đổ nát.
Lúc này trông cậu ta rõ ràng bị thương rất nặng và đã ngất lịm đi.
“Mau, mau đưa cậu ta đi viện”, cả đám người nhanh chân nhanh tay, cuối cùng cũng khiêng Vương Thiên Hoa lên xe cứu thương.
Trong bệnh viện, Vương Thiên Hoa nằm yên lặng trên giường. Diệp Thiên và Long Thi Thanh đứng một bên, nhìn điện tâm đồ đang di chuyển trên đầu giường, không ai nói lời nào.
Đột nhiên, Long Thi Thanh ngẩng đầu lên. Cô nhìn sang Diệp Thiên, đôi mắt trở nên kiên định vô cùng.
“Sao thế?”, Diệp Thiên hỏi.
“Em…”, Long Thi Thanh định nói gì đó. “Anh có thể bắt được hung thủ, sau đó giúp anh Vương báo thù không?”
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thiên trả lời không chút do dự. Anh biết hiện giờ Long Thi Thanh nói với giọng rất kiên quyết nên rõ ràng là cô đang tức giận.
Nhưng vì không tìm được ra đối thủ nên trông Long Thi Thanh mới có bộ dạng bất lực như vậy.
“Có điều, muốn tìm được kẻ đứng sau tất cả thì không phải chuyện dễ dàng. Anh thấy rằng trước đó cần phải giúp cậu ta tỉnh lại đã”, Diệp Thiên nói.
“Nhưng anh Vương bị thương nặng như vậy, làm thế nào mới có thể khiến anh ấy tỉnh lại chứ?”, Long Thi Thanh tỏ vẻ bất lực.
Nếu như không thể cứu chữa cho Vương Thiên Long thì bọn họ sẽ gặp rắc rối hơn trong việc tìm người sau này.
Lúc này, Diệp Thiên lại nở nụ cười thần bí.
“Sao vậy ạ?”, Long Thi Thanh hiếu kỳ hỏi.
Diệp Thiên đáp lời: “Lẽ nào em không biết anh là ai sao?”
“Anh…”
“Thực lực của anh đã vượt qua tầng thứ mười thì đương nhiên trong phương diện y học anh cũng rất tinh thông rồi”, Diệp Thiên thản nhiên nói.
“Thật sao ạ? Vậy thì tốt quá ạ”, Long Thi Thanh giãn đôi lông mày ra.
-------------------