Tiêu Mộng Tuyết tựa hồ cũng cảm thấy, liền tranh thủ dời thân thể ra sau một ít, đồng thời trên mặt sớm đã đỏ bừng không chịu nổi, thấp giọng trả lời:
- Ta không sao.
- Như thế nào đây? Cao như vậy có thể đi lên không?
Lâm Dật Hiên lại hỏi.
- Có thể, ta đã có thể thấy bệ cửa sổ rồi, chỉ cần hướng lên một chút nữa là có thể lên rồi.
Tiêu Mộng Tuyết chậm rãi trả lời Lâm Dật Hiên.
- Ừ, vậy ngươi trước hết lên đi.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng nói.
- Thế nhưng mà ta không có lực.
Vẻ mặt Tiêu Mộng Tuyết đỏ bừng nói.
Lâm Dật Hiên khẽ giật mình, sau đó liền rõ, hiện tại Tiêu Mộng Tuyết ngồi ở trên vai của hắn, căn bản không có biện pháp dùng lực, tự nhiên cũng không có biện pháp bò lên. Lâm Dật Hiên vươn tay từ phía sau nâng bờ mông của Tiêu Mộng Tuyết lên.
- A....
Tiêu Mộng Tuyết mạnh mẽ kêu một tiếng sợ hãi, sau đó nhẹ nhàng khiển trách:
- Ngươi đang làm cái gì?
- Nâng ngươi đi lên, chẳng lẽ ngươi muốn đợi ở chỗ này sao?
Vẻ mặt Lâm Dật Hiên vô tội nói, nhưng trong lòng thầm than, bờ mông của Tiêu Mộng Tuyết thật sự là co dãn kinh người, làm cho hắn có cảm giác muốn kiểm tra, đương nhiên cái này chỉ có thể ngẫm lại mà thôi, nâng như vậy đã làm cho Tiêu Mộng Tuyết không chịu nổi, nếu như hắn lại xấu xa nữa mà nói, nhất định Tiêu Mộng Tuyết sẽ tức giận, nói không chừng còn có thể lưu lại ấn tượng xấu cho nàng, vậy cái được không bù đắp đủ cái mất.
Đã có Lâm Dật Hiên trợ giúp, Tiêu Mộng Tuyết rất thuận lợi bò lên, sau khi Tiêu Mộng Tuyết leo đi lên, lại từ cửa sổ dò xét, nói ra:
- Ngươi ở nơi này chờ một lát, ta đi tìm lão sư, ngươi chớ lộn xộn a...
- Không cần tìm lão sư, ta có thể đi lên.
Lâm Dật Hiên thấy Tiêu Mộng Tuyết sắp đi, liền mở miệng nói.
- Ngươi đi lên như thế nào, nơi này cách ngươi không sai biệt lắm là ba mét.
Tiêu Mộng Tuyết nghi ngờ hỏi.
- Ngươi trước hết lui ra một ít, rời xa cửa sổ.
Lâm Dật Hiên nhìn Tiêu Mộng Tuyết nhắc nhở.
- Ah.
Tiêu Mộng Tuyết bán tín bán nghi mà lui về sau hai bước, sau đó lặng yên chờ đợi.
Lâm Dật Hiên thấy Tiêu Mộng Tuyết đã cách xa cửa sổ, liền trực tiếp nhảy lên, vốn có Véc-tơ Hoạt Động, hắn có thể trực tiếp từ nơi này nhảy đến trên cửa sổ, bất quá như vậy quá kinh thế hãi tục rồi, cho nên sau khi tay Lâm Dật Hiên có thể gặp được vị trí bệ cửa sổ, thoáng cái bắt được bệ cửa sổ, sau đó hai chân điểm nhẹ lên vách tường, Lâm Dật Hiên lấy tay làm trung tâm, trực tiếp nhảy lên, thân thể nhanh chóng tiến vào phòng học.
Tiêu Mộng Tuyết kinh ngạc mà nhìn phương thức Lâm Dật Hiên đi lên, sau đó khó có thể tin nói:
- Lâm Dật Hiên, ngươi thật là lợi hại a, thật không nghĩ tới thân thủ của ngươi lại tốt như vậy.
- Bình thường mà thôi.
Lâm Dật Hiên cười nhẹ lắc đầu, sau đó cười nói:
- Ngược lại là ngươi thật lớn gan, cái loại địa phương đó cũng dám nhảy xuống.
Tiêu Mộng Tuyết bị Lâm Dật Hiên nói như vậy, trên khuôn mặt thuần khiết lập tức hiện ra một tia đỏ ửng, Tiêu Mộng Tuyết cúi đầu, nói khẽ:
- Cảm ơn ngươi đã cứu ta.
- Không cần cám ơn, đồng học tầm đó nên làm.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười, kỳ thật có thể trợ giúp người khác, trong lòng của hắn cũng rất cao hứng, thực tế trợ giúp một nữ thiếu đẹp tuyệt như nàng, đây càng làm cho hắn mừng