Thái độ đó của Mạnh Trường Lăng, có nghĩa là đã tuyên chiến với Mạnh lão gia.
Mạnh lão gia thấy thái độ ngoan cố đó của anh, trợn tròn mắt tức giận, "Ta biết người đàn bà đó để lại cho con một đứa con, đứa trẻ này nếu mệnh lớn, sống được là tốt nhất, còn nếu không, con phải đi tìm em gái của người đàn bà đó, để cô ta sinh con cho con, nhà họ Mạnh chúng ta quyết không thể tuyệt hậu.
"Mạnh Trường Lăng đột nhiên nắm chặt tay, "Kiếp này ngoài A Nhuyễn ra, không ai có thể làm mẹ của con con.
""Anh nói vậy là ý gì? Con câm đó có gì tốt? Anh như vậy mà loan ra ngoài thì sao? Sẽ bị người ta cười cho đấy có biết không!" Mạnh lão gia giận tím mặt, gằn giọng.
Mạnh Trường Lăng không chịu lùi một bước, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Mạnh lão gia, "Chuyện của Mạnh Trường Lăng, kẻ nào dám cười?"Mạnh lão gia tim như chết lặng, tức đến nỗi giơ ba toong lên đánh Mạnh Trường Lăng, Mạnh Trường Lăng không tránh không né, cơ thể đầy vết thương của anh đứng thẳng chịu đòn, đau đớn chỉ làm anh nhíu nhẹ đôi lông mày, Mạnh lão gia thấy vậy, càng giận dữ, "Ta nói cho anh biết, Tố Cẩm kiếp này mới là vợ chính thức của anh, con đàn bà câm đó, không bao giờ được chấp nhận.
"Mạnh Trường Lăng đứng thẳng lưng, anh rất muốn nói đợi A Nhuyễn trở về, anh sẽ không để cô phải chịu thiệt thòi nữa.
Nhưng nói như vậy với bố anh, một người coi trọng quan niệm dòng dõi như vậy, có khi chỉ đem lại tai bay vạ gió cho A Nhuyễn mà thôi.
Đây cũng là lý do vì sao khi A Nhuyễn 18 tuổi anh đã chiếm đoạt cô, và đưa cô ra khỏi nhà cũ để đến sống cùng anh.
Từ trước đến giờ anh luôn rất thận trọng.
Anh tưởng rằng mọi chuyện sẽ đi theo hướng mà anh mong muốn, nhưng không ngờ sự việc lại thành ra như hôm nay.
Sau khi Mạnh lão gia đi khỏi, Hà Siêu bước đến bên cạnh Mạnh Trường Lăng, nói nhỏ với anh: "Đặt cho tiểu thiếu gia một cái tên đi ạ.
"Mạnh Trường Lăng bình tĩnh lại, ánh mắt rơi xuống đứa trẻ bé nhỏ đáng thương đang nằm trong lồng kính, "Gọi là Mạnh Trường Hựu.
"Mạnh Trường Hựu, ý nghĩa là được phù hộ cả đời ư? Ông chủ muốn bảo vệ ai, điều này không nói mà ai cũng biết, Hà Siêu gật đầu hiểu ngay, "Vâng, vậy tên ở nhà gọi là Hựu Hựu.
"Mạnh Trường Lãng gật nhẹ đầu, ánh mắt đọng lại, trên cơ thể Hựu Hựu, miệng cậu bé nối với máy thở, có lẽ rất đau khổ, nhưng cậu lặng yên, anh không bao giờ tin quỷ thần, nhưng lúc này, anh thành tâm cầu xin ông trời phù hộ cho cậu bé và A Nhuyễn.
Trong những ngày ánh nắng nhàn nhạt, cô bé chết yểu được an táng tại khu mộ