A Nhuyễn cắn chặt răng, cương quyết cự tuyệt.Thím lưu cười nhạt, “A Nhuyễn à, thiếu gia đặt cho cô cái tên này, chẳng phải là muốn cô kiếp này cứ ngoan ngoãn nghe lời, để mặc người ta nhào nặn hay sao?”Khi bước chân vào nhà họ Mạnh, một cái tên cô cũng chẳng có, vậy là, Mạnh Trường Lăng đặt cho cô cái tên A Nhuyễn.Bao nhiêu năm nay, cô nghe cũng quen rồi, thậm chí khi cô và anh hòa vào làm một, nghe anh gọi cô như vậy, cô còn thấy cảm động đến khó tả, cảm giác dễ nghe vô cùng.Nhưng giờ đây, được thím Lưu nhắc nhở, khoảnh khắc cảm động đó bỗng chốc biến thành một sự mỉa mai, một mũi kim đâm vào ngực cô đau nhói, ngay đến cả cảm giác ấm áp khi ở bên Mnahj Trường Lăng cũng trở nên lạnh lẽo.Anh ta giờ đây không những cưỡng bức cô, mà còn giam cầm cô.Thời gian như giày vò cô, trái tim cô như bị rơi xuống hố sâu, vô cùng lạnh lẽo.Cứ như vậy khoảng hai tháng sau, cô thường xuyên bị nôn ọe, thím Lưu, với khuôn mặt vô cảm, ném cho cô một cái que thử thai, cô nhốt mình trong phòng vệ sinh, ngây người nhìn hai cái vạch ngang.Cô có thai thật rồi.Nghiêng đầu, cô nhìn về phía cửa sổ, Mạnh Trường Lăng bỏ rơi cô ở căn biệt thự này hai tháng trời, hai tháng nay, anh ta ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô, cô cũng đã nghĩ đủ mọi cách để bỏ trốn, nhưng lớp lớp vệ sỹ bao vây cô không có cách gì để trốn ra ngoài.Xem lịch, có lẽ anh ta và Chương Tố Cẩm sẽ tổ chức hôn lễ vào mấy ngày tới.Tin anh ta và Chương Tố Cẩm kết hôn, cô cũng chỉ vô tình nghe được lúc về ngôi nhà cũ của gia tộc họ Mạnh, khi cô nghe thấy thím Lưu và chú Cao nói chuyện với nhau như vậy.Chả trách khi cô trở về, người trong nhà nhìn cô với ánh mắt khác hẳn trước đây, họ biết khi 18 tuổi cô ở nhà họ Mạnh, sống chung với Mạnh Trường Lăng, nên họ xem cô cao hơn một bậc.Nhưng giờ đây, không ai không khinh bỉ coi thường cô, họ nghĩ cô không xứng với Mạnh Trường Lăng, cô chỉ là một kẻ bị bỏ rơi, mà bị bỏ rơi là đáng lắm.Chú Cao khi đó còn cảm thán mà rằng: “A Nhuyễn là một đứa trẻ tốt, thật dáng tiếc.”Thím Lưu không đồng ý, “Một đứa mồ côi không cha không mẹ, lại còn bị câm, nhà họ Mạnh giàu sang quyền thế bao đời nay, tiền nhiều đủ để lấp biển, làm sau có thể cưới một kẻ tàn tật khố rách áo ôm giống như cô ta? Nói trắng ra, cô ta giờ chỉ là kẻ phục dịch trên giường, đợi thiếu gia kết hôn rồi, cô ta chỉ còn mỗi tác dụng là đẻ con mà thôi.”Cô đứng một góc trong vườn hoa, nghe bọn họ bàn tán, cảm thấy trời đất quay cuồn, trái tim nhu bị ai đó bóp nghẹt.Cô là người cuối cùng biết tin anh ta sắp