Lăng Viện.
Bạn nhỏ nào đó cả buổi sáng tò mò hỏi đủ thứ, khiến cho ba người lớn trong nhà một phen mệt mỏi nhưng đổi lại không khí trong Lăng Viện rất náo nhiệt.
- “ Bà nội, chú nói là mẹ từng ở đây đúng không ạ”.
Trang Tử Khâm đối với bạn nhỏ này hiện giờ có thể nói là cưng như cưng trứng, Lăng Hạo vừa đi bà đã lập tức kêu người dọn dẹp một phòng trống, Lăng Đình tự mình ra khu đồ chơi của trẻ em lựa chọn và tự mình lắp ráp một phòng cho trẻ nhỏ.
Trang Tử Khâm dịu dàng hết mức có thể ôm bạn nhỏ vào lòng: “ đúng rồi, mẹ của Nấm từng ở đây, con có muốn đi xem phòng của mẹ không bà dẫn con đi”.
- “ Dạ muốn ạ”.
Nấm vừa vào được phòng lúc trước của Hạ An Ngôn liền ngạc nhiên mở to mắt, nhìn tấm ảnh cưới của cô cùng Lăng Hạo được treo trong phòng liền ngạc nhiên hỏi: “ bà nội đó là chú mà, tại sao lại chụp hình chung với mẹ”.
Năm năm qua mặc dù Hạ An Ngôn không ở đây nhưng căn phòng này cũng được dọn dẹp sạch sẽ như khi cô còn ở đây, Trang Tử Khâm nhìn tấm hình Nấm chỉ bà nghẹn ngào giải thích: “ đó là ba không phải là chú”.
Bạn nhỏ liền phản bác: “ không phải đâu a, bà nội đừng gạt con, lúc nãy là chú nói chú dẫn mẹ đi tìm ba để giải quyết hiểu lầm mà”.
Trang Tử Khâm ôm bạn nhỏ ân cần giải thích: “ bà nội không có gạt con, là ba đi tìm mẹ của Nấm để giải quyết hiểu lầm, không tiện dẫn theo Nấm bên cạnh, nên Nấm phải ở đây với bà nội.
Nhưng mà, Nấm yên tâm nhất định ba sẽ đưa mẹ về đây cho con”.
Nấm cái hiểu cái không gật đầu: “ bà nội có gạt con không”.
Nhìn cái mặt nhỏ phụng phịu dò xét mình liền hôn lên má một cái: “ không có, nhất định bà nội không có gạt con”.
Nấm chợt ôm lấy cổ bà, hôn nhẹ lên má một cái, làm bà sững sờ từ lúc ở cùng Nấm tới giờ đây là hành động thân thiết nhất của đứa bé.
Mặc dù, tò mò hỏi đủ thứ nhưng đứa nhỏ luôn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người.
- “ Nấm tin tưởng bà nội”.
Bây giờ suy nghĩ đơn giản của đứa nhỏ là bà rất tốt, bà không phải là người xấu.
Bà đối với mình dịu dàng giống như mẹ cho nên Nấm tin tưởng ở bà.
Cái hôn bất ngờ của Nấm làm bà không kiềm được mà bật khóc.
Đứa bé này là được Hạ An Ngôn dạy dỗ quá là tốt rồi, bà không nghĩ được rằng năm năm qua mang theo một đứa nhỏ ở bên ngoài đã rất khó khăn, nhưng lại dạy dỗ được đứa bé ngoan như vậy.
- “ bà nội, Nấm lại làm sai chuyện gì sao, sao bà nội lại khóc.” Bàn tay nhỏ lau nước mắt trên mặt bà.
- “ Nấm không có làm sai, là bà nội vui quá thôi”.
- “ người lớn thật khó hiểu, mẹ cũng vậy, mỗi khi mẹ khóc mẹ cũng nói là do mẹ vui quá.
Vui là phải cười như con mà đúng không”.
Vừa nói vừa kèm theo nụ cười làm Trang Tử Khâm phải bật cười, ôm chặt vào lòng, hôn lên má một cái thật kêu.
Nấm dè dặt lên tiếng: “ bà nội, có thể gọi điện thoại cho con nói chuyện với mẹ được không.
Con nhớ mẹ rồi”.
Đứa nhỏ nào cũng vậy, mặc dù có vui đến mức nào thì cũng sẽ có lúc nhớ tới mẹ mình.
Nấm là trường hợp đặt biệt bởi vì từ nhỏ chỉ có một mình Hạ An Ngôn bên cạnh, cho nên không gặp được Hạ An Ngôn nên trong lòng rất nhớ, rất nhớ mẹ của mình.
- “ được, để bà nội gọi cho con gặp mẹ”.
Tít…… tít… tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Lăng Hạo lấy điện thoại ra nghe nhưng mắt vẫn nhắm chặt, không biết đầu dây bên kia nói gì, anh vội mở mắt trả lời một câu: “con biết rồi” rồi cúp máy.
Một lát sau anh mới đứng dậy đi lên phòng, anh chỉ thấy Hạ An Ngôn nằm trong chăn đưa lưng về phía anh.
Anh