Hạ An Ngôn đứng trước cửa Lăng Viện mà lòng kích động, cả người cô run run, nơi này đã năm năm rồi cô không về, mọi vật vẫn còn như xưa, chỉ có con người là thay đổi.
Lăng Hạo đứng bên cạnh cô, đôi mắt lơ đãng ngắm nhìn cô, sắc mặt có chút mất tự nhiên: “ vào nhà đi, đừng đứng ở đây nữa”.
Hạ An Ngôn hoàn hồn, quay sang nhìn Lăng Hạo thấy anh gật đầu với mình, cô muốn đi vào nhưng bước chân lại rất khó khăn.
Trong nhà lúc này lại truyền đến một tiếng khóc lớn, làm lòng Hạ An Ngôn run lên gần như là chạy vào trong.
Nấm nhỏ ngồi trong lòng Trang Tử Khâm không ngừng khóc đòi mẹ: “ Nấm đau, Nấm muốn mẹ”.
Vết thương trên tay đã được bác sĩ gia đình xử lý qua.
Tim Hạ An Ngôn liền đau xót: “ Nấm….”
Nấm nhỏ vừa nghe giọng cô, đôi mắt to tròn mở lớn, nghẹn ngào tuột xuống khỏi người Trang Tử Khâm chạy nhanh tới ôm lấy Hạ An Ngôn: “ mẹ ơi, mẹ bỏ con sao, mẹ ơi, Nấm đau”.
Vừa khóc vừa đưa tay nhỏ cho Hạ An Ngôn coi.
Hạ An Ngôn ôm lấy Nấm vào lòng, mắt đỏ nghẹn ngào: “ không có, mẹ không có bỏ con”.
Cầm bàn tay nhỏ lên xem “ không đau nữa, mẹ thổi một chút sẽ không đau, ngoan, không khóc nữa được không” dứt lời liền thổi nhè nhẹ vào tay Nấm.
Lăng Hạo nhìn thấy tay nhỏ của Nấm bị thương liền khó chịu trong lòng, nhíu mài nói: “ đứa bé làm sao ra nông nỗi này”.
Quản gia Trương lên tiếng nói: “ là cô Nhã Hân không cẩn thận đúng trúng Nấm, thưa thiếu gia”.
Lăng Hạo đưa đôi mắt sắc bén nhìn sang Nguyễn Nhã Hân, trong ánh mắt như muốn gϊếŧ người.
Nguyễn Nhã Hân nhận thấy ánh đáng sợ của anh liền ấp a ấp úng: “ em…… lúc nãy không phải cố ý đụng trúng vào đứa bé”.
Lăng Hạo chưa kịp nói gì thì chỉ thấy một bóng người đi tới trước mặt Nguyễn Nhã Hân tát thẳng vào mặt cô ta một bạt tay: “ Nguyễn Nhã Hân tôi nói cho cô biết, cô muốn làm gì tôi, tôi cũng chấp nhận.
Cô đụng tới con gái tôi, tôi liều mạng với cô”.
Hành động của Hạ An Ngôn không phải chỉ riêng Nguyễn Nhã Hân bất ngờ, mà cả Lăng Viện ai cũng bất ngờ.
Cô đã không còn là Hạ An Ngôn yếu đuối nữa rồi.
Ánh mắt của Nguyễn Nhã Hân tối tăm xuống, nhìn chằm chằm vào Hạ An Ngôn muốn nói rồi lại thôi.
Sự xuất hiện của Hạ An Ngôn làm lòng cô ta chợt dấy lên cảm giác không yên ổn.
Đã năm năm trôi qua, tại sao Hạ An Ngôn lại quay về, không được Hạ An Ngôn không thể ở lại đây.
Hạ An Ngôn ở lại một ngày lòng cô ta liền không yên một ngày.
Chân mài của cô ta nhíu lại, quay người bỏ lên phòng trước cái nhìn của cả nhà.
Đứa nhỏ cả một buổi không rời khỏi Hạ An Ngôn một tấc, luôn muốn ngồi trong lòng Hạ An Ngôn không ngừng mè nheo: “ mẹ, mẹ có bỏ Nấm không”.
- “ không, mẹ không có bỏ Nấm”.
- “ vậy tại sao mẹ đi lâu như vậy, con nhớ mẹ lắm”.
- “ ừ , mẹ cũng nhớ Nấm”.
Nấm núp trong ngực cô, dường nhớ tới điều gì liền bật dậy nhìn Hạ An Ngôn: “ mẹ ơi, chú có phải ba không”.
Hạ An Ngôn khó xử đưa mắt nhìn xa xăm: “ à, là ai nói cho con nghe”.
“ là bà nội nói, là ba chứ không phải là chú”.
Nấm chỉ tay nhỏ về phía Trang Tử Khâm.
Cô nhìn theo bàn tay của Nấm, nhìn người phụ nữ trước mắt, cả lòng liền nghẹn ngào, viền mắt hồng hồng, mấp máy môi: “ mẹ”.
Trang Tử Khâm quay mặt đi chỗ khác không nhìn cô, từ lúc Hạ An Ngôn bước vào nhìn thân ảnh tiều tuỵ trước mắt bà không chịu được.
Năm năm qua đã trải qua cuộc sống như thế nào, đã khiến Hạ An Ngôn bà yêu thương ra nông nổi này.
Nấm thấy cô không trả lời mình liền ôm