Hạ An Ngôn từ phòng tắm trở ra đã thấy Lăng Hạo ngồi ngay ngắn trên sofa, cô ngại ngùng đi nhanh qua chỗ anh nhưng giữa chừng bị anh chụp tay lôi ngược vào lòng anh, cô bị lôi bất ngờ hốt hoảng la lên: “ á” cô như ý thức được điều gì đó liền trừng mắt nhìn anh đưa tay đẩy anh ra: “ khuya rồi tôi muốn đi ngủ”.
Lăng Hạo nhìn thấy Hạ An Ngôn muốn né tránh mình, thấy cô đi tới gần liền chụp tay cô lôi ngược lại để cô yên vị ngồi trên đùi mình, hai tay anh choàng qua ôm lấy eo cô.
Anh làm như không thấy cô đẩy anh ra gắt gao ôm chặt cô: “ Hạ An Ngôn những lời anh nói lúc này là thật”.
Hạ An Ngôn quay đầu nhìn thấy anh cười với cô liền để tay lên trán anh, sau đó lại sờ lên trán mình khó hiểu nói: “ không có bị sốt”.
Hành động của cô làm anh nhất thời đen mặt, anh rũ mắt nhìn bàn tay vừa mới sờ trán anh, anh cầm lên nhẹ nhàng xoay nhẹ chiếc nhẫn cưới trong tay cô: “ Tiểu Ngôn, anh là muốn cùng em….”
“ chẳng phải đã nói cho anh một tháng rồi sao, cứ như vậy đi” lời anh chưa dứt cô đã nói ra suy nghĩ của mình, cô thật lòng không hiểu tại sao đột nhiên anh lại trở nên như vậy.
Hạ An Ngôn muốn đứng dậy khỏi người anh liền đưa tay đẩy anh ra nhưng anh chỉ ngồi yên đó nhìn cô, cô không đẩy nữa giọng rầu rĩ nói: “ đã khuya rồi tôi muốn đi ngủ, chuyện gì thì mai nói có được không?”.
Lăng Hạo buông cô ra để cô đứng dậy.
Bàn tay anh vừa thả eo cô ra cô liền bật dậy như cái lò xo khiến Lăng Hạo phải mỉm cười: “ có cần phải sợ anh tới mức như vậy không?”.
Trước sự cợt nhã của anh, Hạ An Ngôn làm như không nhìn thấy chạy vội lên giường đắp kín chăn.
Cái gì chứ đột nhiên thay đổi như vậy kêu cô không sợ thì mới là lạ đó.
Lăng Hạo cũng tự mình đi lên giường nằm xuống hôm nay bạo gan hơn là kéo cô ôm vào lòng.
Hạ An Ngôn không biết hôm nay anh bị cái gì nhất thời muốn đẩy anh ra: “ Lăng Hạo, buông ra, ôm như vậy tôi không ngủ được”.
Lăng Hạo: “ không ngủ được, vậy thì cùng thức, anh thức với em”.
“ Lăng Hạo” Hạ An Ngôn thở dài: “ cho dù đêm nay anh có làm gì đi nữa thì câu trả lời của tôi cũng là như vậy, giờ thì buông tôi ra đi ngủ đi, được không?”.
Lăng Hạo vẫn ôm cô: “ ừ một tháng thì một tháng, còn hiện giờ em cứ ngủ đi, anh ôm em ngủ”.
Hạ An Ngôn đang định mở miệng thì lại im bật cô biết Lăng Hạo là con người như thế nào, anh muốn ôm thì mặc anh ôm đi, nói tới nói lui chắc cô phải thức tới sáng.
Cô quyết định không để ý đến anh nữa, nhắm chặt mắt lại rất nhanh liền ngủ đi.
Nhìn cô gái mới vừa rồi còn đôi co với mình, chưa gì đã ngủ đi, anh thoả mãn trong lòng.
Anh ôm cô chặt thêm một chút, ngửi lấy hương thơm trên cơ thể cô.
Hạ An Ngôn ngủ một giấc thật sâu tới hơn 7h sáng, cô giật mình bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng khi cô khó sinh.
Cô mở mắt ra, bật ngồi dậy trên giường.
Cô nhớ năm đó vào tháng cuối thai kì cô đang trên đường trở về nhà có lẽ do trời mưa nên đường trơn cô không cẩn thận bị trượt chân té ngã đập bụng xuống đất, bụng cô liền đau nhói, cô cảm nhận bên dưới cô đã chảy máu, cũng may nhờ người đi đường đã kịp thời giúp cô