“ Đúng, còn quá nhẹ, chỉ khi cô chết đi tôi mới có thể yên tâm được”.
Nguyễn Nhã Hân không ngần ngại gì mà phơi bày con người thật của mình: “ cô không có ý muốn sự thật bị phơi bày, nhưng rất tiếc tôi không quan tâm tới điều đó”.
Thứ cô ta quan tâm chỉ có Hạ An Ngôn phải biến mất trước mặt cô ta, như vậy sau này cô ta mới có yên ổn được.
Hạ An Ngôn thật sự không thể tin rằng Nguyễn Nhã Hân lại ghét cô đến mức như vậy: “ Nguyễn Nhã Hân, cô làm sao lại độc ác đến như vậy”.
Ngưng một chút cô lại nói tiếp: “ trước kia chẳng phải mọi thứ đều là của cô hay sao, sao cô lại muốn tôi sống không yên ổn”.
“ Haha…” Nguyễn Nhã Hân đột nhiên cười lớn: “ mọi thứ đều là của tôi sao, thật nực cười.
Tôi là không ưa cô, nên muốn cô sống không bằng chết”.
Hạ An Ngôn cảm thấy mình không còn đủ bình tĩnh để nói chuyện với cô ta nữa rồi chỉ tay ra ngoài cửa: “ mời cô đi ra khỏi phòng tôi.
Sau này mong cô đừng tuỳ tiện đi vào”.
Nguyễn Nhã Hân dùng đôi mắt căm hận nhìn cô: “ Hạ An Ngôn, chỉ cần cô còn sống một ngày tôi liền không tha cho cô một ngày”.
Dứt lời cô ta bỏ đi ra khỏi phòng, đi thẳng về phòng của mình.
Ánh mắt tức giận vẫn còn đỏ lừ của cô ta khiến người khác nhìn thấy đều phải sợ.
Tất cả đều của cô ta sao, ha….
Cả cái Lăng Viện này từ trước đến giờ nếu không có Lăng Hạo thì không một ai chú ý tới cô, còn người cô yêu thì luôn coi cô như sâu bọ đáng ghét mà tránh xa, trong mắt của Tần Thiên lúc nào cũng chỉ có Hạ An Ngôn, năm năm qua Hạ An Ngôn mất tích thì Tần Thiên cũng như bốc hơi khỏi thành phố S, khi Hạ An Ngôn mới bỏ đi đã không ít lần cô ta cố tình liên lạc và đến gần Tần Thiên, như hết lần này đến lần khác đều bị né tránh, kể cả số điện thoại của cô ta cũng bị anh đưa vào danh sách đen.
Nguyễn Nhã Hân không cam tâm, tại sao cô ta đều không thua thiệt Hạ An Ngôn bất cứ thứ gì mà tại sao trong mắt của Tần Thiên chưa bao giờ có cô ta.
Quyết định đưa Hạ An Ngôn lên giường Lăng Hạo có lẽ là một quyết định sai lầm của cô ta.
Ban đầu, cô ta chỉ suy nghĩ Lăng Hạo trước kia đã rất ghét Hạ An Ngôn cô ta chỉ muốn giúp một tay để Lăng Hạo thêm chán ghét mà đuổi Hạ An Ngôn ra khỏi Lăng Viện, nhưng cô ta không ngờ kế hoạch không như ý muốn của cô ta, Hạ An Ngôn chẳng những không bị đuổi đi mà còn được sắp xếp một nơi tốt như Trang Viên để đến ở và đưa quản gia Trương thân tín của Trang Tử Khâm sang mà chăm sóc Hạ An Ngôn, sau đó cô ta lại đi sai thêm một nước cờ, vì muốn ép buộc Lăng Hạo đuổi Hạ An Ngôn đi, cô ta bỏ sang Mỹ nhưng cô ta không ngờ Lăng Hạo lại kết hôn cũng Hạ An Ngôn.
Cuộc hôn nhân này diễn ra cũng là lúc cô ta dần dần mất đi Lăng Hạo.
Anh luôn nói với cô ta là hận Hạ An Ngôn vì muốn trả thù cho cô nên mới kết hôn cùng Hạ An Ngôn, nhưng cô ta là người hiểu rõ nhất, lòng Lăng Hạo đã từng ngày từng ngày hướng về Hạ An Ngôn, ngoài miệng luôn nói là trả thù nhưng mọi chuyện xảy ra với Hạ An Ngôn anh đều mất khống chế.
Nguyễn Nhã Hân nghiến răng nghiến lợi nói: “ Hạ An Ngôn, tôi ghét cô, tôi hận cô”.
Nguyễn Nhã Hân đi rồi, Hạ An Ngôn leo lên giường nằm co người lại, sợ hãi đến cực độ, từng lời nói của Nguyễn Nhã Hân văng vẳng bên tai cô, cô không thể nào ngờ được Nguyễn Nhã Hân lại ghét cô đến như vậy, cô không thể nào ngờ được Nguyễn