Nấm nghiên đầu nhìn bà một cái lễ phép: “ dạ bà nội là đồ ăn của mẹ nấu ạ”.
Trang Tử Khâm đưa mắt nhìn Hạ An Ngôn một cái: “ con biết nấu ăn à”.
Cô dùng sức gật đầu một cái rồi gượng cười một cái: “ dạ mẹ, trước kia cũng có biết qua một chút”.
Trang Tử Khâm phức tạp nhìn cô, đứa nhỏ này đã thay đổi rất nhiều rồi, những chuyện khi đó ở cùng bà không phải động tay tới, bây giờ cũng đã tự mình trải qua tất cả.
Không khí im lặng trên bàn ăn liền bị Nấm kéo về nhộn nhịp: “ mẹ ơi, con muốn ăn nữa, con vẫn còn chưa no”.
Vừa cầm chén đưa cho cô, tay nhỏ vừa vuốt bụng mình.
Năm năm qua Hạ An Ngôn cũng đỡ cực một phần vì bạn nhỏ này rất dễ ăn và luôn ăn ngoan đồ ăn của mình.
Cô lập tức lắc đầu: “ không được, con đã ăn nhiều rồi”.
Không phải cô không muốn cho con ăn mà là khi nãy phần ăn của Nấm của đã làm gấp rưỡi rồi, nếu mà ăn thêm nữa tối nay đầy bụng lại một phen vất vả nữa, đứa nhỏ này mỗi lần đầy bụng là sẽ mè nheo suốt đêm.
Nấm bĩu môi: “ mẹ ơi, nhưng mà con còn muốn ăn nữa”.
Hạ An Ngôn liền nhẹ nhàng giải thích: “ Nấm, mẹ nói con nghe là như vậy lúc nãy mẹ đã làm phần ăn cho con nhiều rồi, hiện giờ con không thể ăn thêm được nữa, nếu con còn ăn thêm tối đến sẽ bị đau bụng, con còn nhớ lần trước con bị đau bụng con khó chịu đến cỡ nào không?.
Bây giờ mẹ cho con thêm một chút canh, nhưng mà ăn xong phải đi bộ cùng mẹ chịu không?”.
Đối với trẻ nhỏ phải luôn nhỏ nhẹ giải thích cho đứa trẻ hiểu.
Hạ An Ngôn có thể dạy dỗ được Nấm tốt như vậy đều là trước đó cô cũng được Trang Tử Khâm dạy dỗ cô như vậy.
Nấm ngoan ngoãn ngồi nghe cô giải thích xong, sau đó gật đầu: “ dạ Nấm nhớ rồi mẹ”.
Thấy bạn nhỏ nghe mình thuyết phục đồng ý cô cười một cái, sau đó múc cho con một chén canh nhỏ.
Nhìn Hạ An Ngôn dạy dỗ Nấm như vậy thì cả nhà đều gật đầu hài lòng, lúc cần ngọt thì ngọt, lúc nghiêm khắc thì liền nghiêm khắc.
Ăn uống xong xuôi, Hạ An Ngôn dẫn tay Nấm đi xung quanh sân một vòng, sau đó hai mẹ con quay về phòng, cô tắm rửa cho Nấm xong, cả hai ngồi trên sofa trò chuyện.
Cô thắc mắc không biết lúc chiều Lăng Hạo nói gì làm đứa nhỏ này rất nhanh lại không muốn ngủ cùng cô, Hạ An Ngôn ôm bạn nhỏ để ngồi lên đùi mình, hôn một cái rồi bắt đầu dụ dỗ: “ Nấm có thể nói cho mẹ biết tại sao lại không muốn ngủ với mẹ không?”.
Bạn nhỏ trở nên nghiêm túc như người lớn đưa tay vỗ nhẹ lên ngực mình: “ Nấm đã lớn rồi, Nấm phải ngủ một mình thì mới giỏi được”.
Hành động của con làm Hạ An Ngôn bật cười, nắm lấy tay con vuốt nhẹ bàn tay: “ nhưng mà trước kia chẳng phải cũng ngủ với mẹ hay sao”.
- “ Trước kia là trước kia, còn bây giờ con đã lớn rồi mà”.
Bạn nhỏ nhất quyết không nói Lăng Hạo đã nói cho mình nghe cái gì.
- “ ừ, đã lớn rồi” Hạ An Ngôn không hỏi nữa để Nấm ngồi trên sofa, cô đứng dậy đi lại tủ lấy cây kèm bấm móng rồi quay lại ghế bấm móng tay cho Nấm.
Nấm ngồi ngoan xoè bàn tay nhỏ ra cho cô bấm, như nghĩ ra gì đó liền nói với cô: “ mẹ, sau này Nấm sẽ không gọi mẹ bằng chị Tiểu Ngôn nữa”.
Hạ An Ngôn vẫn không có ngẩng đầu lên cất tiếng nói: “ tại sao vậy”.
Nấm liền kể cho cô nghe chuyện sáng nay: “ chú nhỏ nói Nấm đã có ba rồi, sau này không được gọi mẹ bằng chị Tiểu Ngôn nữa”.
- “ ừ, con đã gặp chú nhỏ rồi sao?”.
-“ dạ mẹ, sáng nay chú nhỏ đến chỗ làm việc của ba, không biết ba nói gì với chú nhỏ mà con thấy chú nhỏ rất là khó chịu với