Thế nhưng lúc này trong lòng anh Hạ An Ngôn lại lắc đầu: “ đi, em muốn đi, dù sao thì cũng phải có một đáp án rõ ràng.
Sau này, muốn cũng nhau sống tới già cũng không thể cứ chuyện này ngăn cách mãi.
Anh sẽ không bỏ rơi em nữa đúng không?”.
Lăng Hạo hôn lên mái tóc cô, mùi hương thoang thoảng làm anh dễ chịu, giọng anh khàn khàn nói: “ không, sau này em có đánh chết anh, anh cũng kiên quyết bám theo em”.
Hạ An Ngôn bị lời nói của anh chọc cười, cô cười khúc khích trong lòng anh: “ trước kia thế nào mà em không nhận ra anh lại thích bám người như vậy”.
Lăng Hạo nhếch môi cười: “ bà xã, em nên tập quen dần đi, sau này anh sẽ bám chặt lấy em”.
Hạ An Ngôn vui vẻ ừ một tiếng.
Lăng Hạo hôn nhẹ lên trán cô, an ủi: “ bà xã em không cần lo lắng, cho dù như thế nào anh sẽ luôn bên em”.
Hạ An Ngôn trong lòng anh đã thiếp đi mơ màng trả lời ừ một tiếng, thì cũng không còn gượng nổi nữa mà nhanh chóng ngủ đi.
Lăng Hạo cùng Hạ An Ngôn đi Mỹ đã là hai ngày sau, không phải là anh không muốn đi liền, lý do vì Nấm đột nhiên bị sốt làm Hạ An Ngôn lo lắng tới mất ăn mất ngủ cho nên phải dời lại.
Sau hai ngày thấy Nấm đã khoẻ, Hạ An Ngôn đồng ý đi.
Ngồi trên máy bay mà Hạ An Ngôn bồn chồn không yên.
Vừa là lo lắng cho Nấm vừa là lo lắng nếu kết quả không được thì lại thêm một lần nữa thất vọng.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng không tránh khỏi lo lắng.
Nhìn Hạ An Ngôn cứ bần thần như vậy, Lăng Hạo đau lòng nắm lấy tay cô đưa lên hôn một cái, sau đó để cô dựa đầu vào vai mình: “ đừng quá lo lắng, không sao cả, em ngủ một lúc đi, đến nơi anh sẽ gọi”.
Anh biết cô đang lo nghĩ điều gì, ngay cả anh cũng có chút hồi họp nhưng anh không thể bộc lộ ra ngoài, anh phải làm chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cô.
Hạ An Ngôn nắm chặt tay anh, nhắm mắt lại: “ ông xã, cám ơn anh”.
- “ ừ, em nhanh ngủ đi, hai đêm rồi em không ngủ ngon rồi”.
Lăng Hạo mỉm cười nhìn cô, ân cần nói.
Vừa nói vừa dùng một tay lấy chiếc chăn đắp lên người cô.
Quá mệt mỏi cô đã thiếp đi, đến khi cô tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở trên giường bên cạnh không có ai, cô khẽ đảo mắt một vòng căn phòng này có chút quen thuộc, nhíu mài một lúc cô chợt nhớ ra đây là căn biệt thự trước kia cô đã đến, nhưng không phải là căn phòng cô từng ở, mà là một căn phòng khác, đây là phòng của anh.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ Hạ An Ngôn đi xuống nhà, vừa đặt chân xuống cầu thang đã thấy một người đàn ông đi từ ngoài vào.
Cô biết ông ta, ông ta là quản gia ở đây.
Quản gia thấy cô thì cúi đầu: “ thiếu phu nhân”.
Hạ An Ngôn chào lại ông: “ bác không cần phải gọi con là thiếu phu nhân đâu ạ, con tên Hạ An Ngôn, bác gọi Tiểu Ngôn là được rồi”.
Quản gia không ngờ cô lại nói như vậy, khẽ cúi đầu: “ thiếu phu nhân , tôi không dám” mặc dù là nói như vậy nhưng trong đã rất thích cô này từ lần gặp trước kia.
Hạ An Ngôn cười hỏi ông: “ dạ, Lăng Hạo đâu rồi ạ”.
Quản gia dùng thái độ cung kính: “ thưa, thiếu gia đã ra ngoài, cậu ấy có dặn lại, khi nào cô ngủ dậy thì nhớ ăn uống, xong thì chuẩn bị đi dự tiệc cùng thiếu gia, trang phục đã để trong phòng thay đồ, buổi chiều cậu ấy sẽ về đón cô”.
Hạ An Ngôn ngớ người, cũng không hỏi lại ông quay người đi về phía bàn ăn.
Sau khi ăn xong cô hỏi quản gia phòng thay đồ ở đâu lập tức đi vào đó, nhìn bộ trang phục trên giá đỡ cô khẽ nhíu mài, này là chiếc váy dài tới chân màu trắng chẳng có gì bắt mắt, rốt cuộc là anh đi dự tiệc gì đây, cô không chịu nỗi nữa đi về phòng gọi cho anh.
Bên kia