Sáng hôm sau,Hạ An Ngôn tỉnh dậy, toàn thân đau nhức.
Cô động tay ngồi lên dựa vào đầu giường , trên người chỉ có chiếc chăn che đi cơ thể chằn chịt những dấu vết đêm qua anh để lại.
Cô nhìn về phía giường bên cạnh, cô rất muốn khóc nhưng chẳng còn sức nữa, từ khi kết hôn đến giờ ngoài trừ những lúc trong chính căn phòng này dày vò cô, anh chưa từng một lần ngủ lại cùng cô
- “ cốc… cốc…” cửa phòng vọng vào tiếng nói của quản gia.
‘ thiếu phu nhân, cô đã thức chưa.
Xuống nhà ăn sáng thôi’
- Hạ An Ngôn mặc vội quần áo vào, mở cửa mỉm cười nhìn bà: ‘ con đã nói bác đừng gọi con là thiếu phu nhân nữa con nghe không quen, cứ gọi con là Ngôn Ngôn hay Tiểu Ngôn đều được.’
- Bác quản gia nhìn cô mỉm cười: “ ta biết rồi”.
Cô ngại ngùng nhìn bác quản gia:’ bác giúp con dọn dẹp và thay grap giường này với ạ
- “Được, con xuống ăn sáng đi, để ta sai người thay cái khác”.
Đêm qua bà tình cờ nghe được “ thiếu gia “ hành hạ cô thế nào, bà là người chăm sóc anh từ nhỏ, bà rất hiểu tính tình anh và chưa bao giờ thấy anh đối xử với ai tàn nhẫn như đối xử với cô.
Hạ An Ngôn đi xuống nhà ăn sáng, cô nhìn xung quanh: “ Anh ấy đâu rồi ạ “
- Thiếu gia đã đi làm