Mùa đông năm nay đang đến gần và cũng sắp đến Đại thọ 80 của bà nội.
Hạ An Ngôn trầm ngâm nhìn ra cửa sổ.
Sau buổi sáng hôm đó.
Dường như, cuộc sống của cô quay về quỹ đạo ban đầu, Lăng Hạo đối với cô vẫn lạnh nhạt như trước, Nguyễn Nhã Hân thì thường xuyên đi ra ngoài không ai làm phiền đến cô.
Còn Tần Thiên từ chuyện xảy ra hôm đó, cô cũng không gặp được anh ấy.
Chưa được bao lâu, tiếng nói của giúp việc làm cô giật mình” thiếu phu nhân, bên ngoài có người đến nói là tìm cô Nhã Hân”.
- “ là đàn ông hay phụ nữ”
- “ thưa, là người đàn ông.
Tôi đã báo là cô Nhã Hân không có ở nhà.
Nhưng người đó nói là gặp thiếu phu nhân cũng được”.
Trong lòng Hạ An Ngôn dâng lên nỗi bất an, cô chưa từng có người bạn nào chung với Nguyễn Nhã Hân còn là đàn ông, ngoài Lăng Hạo, Tần Thiên và Tần Lãng.
Không biết có nên gặp hay không
- “ Thiếu phu nhân, cô có gặp hay không ạ”.
- “ cô cho người đó vào đi, nói anh ta đợi tôi một chút”.
- “ Dạ, tôi biết rồi”.
Người giúp việc đi rồi, cô thay quần áo, chỉnh trang lại một chút, bước xuống lầu.
Vừa bước xuống đập vào mắt cô là một người đàn ông da hơi ngâm đen, dáng vẻ lưu manh.
Thấy Hạ An Ngôn xuống hắn nở nụ cười lưu manh “ chào mỹ nhân”
- “ cho hỏi anh tên gì, Tôi và anh quen nhau sao”.
Hạ An Ngôn tiến lại gần sôpha rồi xuống.
- “ chào Lăng thiếu phu nhân, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy”.
Đôi mắt nham nhở của hắn cứ dán chặt lên người Hạ An Ngôn “ thật tiếc cho cô, xinh đẹp như vậy lại là một thiếu phu