Vừa bước xuống cầu thang, còn chưa thấy rõ có những ai ở phòng khách, đã nghe tiếng bà nội : “ quản gia Trương chuyện ở Trang viên là làm sao, tại sao Tiểu Ngôn lại nằm viện.
Haiz, chuyện lớn như thế này sao bà lại không nói cho ta một tiếng”.
Quản gia Trương “ thưa lão phu nhân, là do tôi tắc trách, tôi chăm sóc Tiểu Ngôn không tốt, xin bà hãy tha lỗi cho Tiểu Ngôn”.
“ quản gia Trương, Tiểu Ngôn nó còn nhỏ không hiểu chuyện, bà lại cùng nó làm càn, giấu mọi người chuyện lớn như vậy.
Bà nói rõ chuyện bên Trang viên cho tôi nghe” Trang Tử Khâm nhàn nhạt lên tiếng trách quản gia Trương, nhưng không quá nặng lời.
Quản gia Trương là người chăm sóc bà từ nhỏ cho tới bây giờ, Trang Tử Khâm xem bà ấy như người lớn trong nhà mà đối đãi.
Quản gia Trương đã đi theo Trang Tử Khâm từ khi bà còn là tiểu thư danh giá của nhà họ Trang sau này khi gả đi, quản gia Trương cũng đi theo bà sang Lăng Viện, Lăng Hạo chào đời cũng do một tay bà chăm sóc.
Quản gia Trương : “ thưa phu nhân, tôi nghe người hầu trong nhà nói lại, hôm đó có người đàn ông đến tìm Tiểu Ngôn.
Nói là tình nhân của Tiểu Ngôn, còn chuyện sau đó tôi nghĩ bà nên để thiếu gia nói sẽ tốt hơn”.
Tiếng nói quản gia Trương vừa dứt cả pihòng khách trở nên im lặng, người trầm lặng, kẻ bất ngờ.
Mãi một lúc lâu sau Trang Tử Khâm mới lên tiếng “ quản gia Trương bà cùng tôi chăm sóc Tiểu Ngôn từ nhỏ, bà hiểu con người con bé mà đúng không.
Chuyện này là chuyện không thể nào”.
“ Đúng, thưa phu nhân, tôi không tin Tiểu Ngôn là người như vậy.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là ở thiếu gia”.
Vì sự xuất hiện của Lăng Hạo mà phòng khách lại rơi vào im lặng một lần nữa, anh bình thản đi tới sofa ngồi xuống “ mọi người muốn hỏi gì”, thái độ bất cần.
Con người Lăng Hạo là như vậy, chỉ cần chuyện anh muốn làm thì bất kể hậu quả ra sao, anh cũng không quan tâm.
Nhìn thái độ anh như vậy, người nãy giờ bình tĩnh như Lăng Đình cũng phải bất bình lên tiếng “ thái độ con là sao, chuyện ở bên đó con không có gì muốn nói à”.
Lăng Hạo