Lăng Hạo xoay người cô lại, khoảng cách của hai gương mặt gần đến nổi nghe được hơi thở của nhau.
Gương mặt của Hạ An Ngôn lúc này quyến rũ, đôi mắt mơ màng khiến anh phải mê đắm.
Lăng Hạo giữ chặt gáy cô rồi cúi đầu hôn lên bờ môi của cô.
Chiếc lưỡi không an phận khẽ tách đôi môi rồi luồn vào trong quấn lấy lưỡi cô mà trêu ghẹo.
Hạ An Ngôn lúc này bị anh dẫn dắt đến mơ hồ khẽ mở miệng cho lưỡi Lăng Hạo vào trong dễ dàng hơn.
Anh mút hết mật ngọt trong miệng cô, hôn đến khi Hạ An Ngôn thở hổn hển gương mặt đỏ bừng anh mới buông ra.
- “ em ngốc à, hôn cũng phải thở chứ” Lăng Hạo nhìn mặt cô như trái cà chua khẽ cười.
Hạ An Ngôn ngây ngốc ngồi đó, đến khi Lăng Hạo vuốt ve cơ thể, cô luống cuống đẩy anh ra toang đứng lên ai ngờ anh lại vòng tay kéo cô vào lòng “ em đi đâu”
- “ à… em tắm xong rồi, em đi ra trước”
- “ em nghĩ em trốn được tôi không”.
Lăng Hạo giữ lấy gáy cô mà hôn xuống.
Hạ An Ngôn đưa bàn tay chống vào ngực anh, dùng chút sức lực yếu ớt mà đẩy anh ra, bàn tay giữ chặt gáy cô mà hôn tới tấp.
Anh điên cuồng nếm hết dư vị ngọt ngào trong miệng cô, mãnh liệt đến khi cô thở hổn hển anh mới thoả mãn mà buông ra, di chuyển xuống cổ, xuống xương quai xanh rồi đến bầu ngực đẫy đà thoả thích cắи ʍút̼.
Mỗi chỗ anh hôn qua đều lại những dấu đỏ mờ ám.
Hạ An Ngôn vội đẩy anh ra “ Lăng Hạo , bà nội đang đợi dưới nhà”
Như không nghe thấy lời cô nói, Lăng Hạo vẫn tiếp tục làm việc còn dang dở của mình.
Hạ An Ngôn bị hành động của anh làm cho mê muội, cô hiện giờ không còn một chút sức lực để phản kháng mặc anh muốn làm gì thì làm, đôi mắt mơ màng nhìn lên trần nhà, đôi môi cắn chặt để không phát ra những âm thanh xấu hổ.
Đang mơ màng, có một lực mạnh tách chân cô