Nguyễn Nhã Hân nâng ly rượu lên, tươi cười với mọi người “ bà nội đại thọ vui vẻ, con mời mọi người một ly”.
Lúc này , cô ta cố ý liếc sang Hạ An Ngôn một cái.
Nhìn thấy Hạ An Ngôn cầm ly rượu cô ta âm thầm khinh bỉ trong lòng.
Hạ An Ngôn không hề phát hiện cái nhìn đầy ý tứ của cô ta.
Vẫn vui vẻ cầm ly cụng với mọi người, định đưa lên miệng uống có một lực tay cản lại “ Tiểu Ngôn, em bị dị ứng với rượu không được uống”.
- “ Tần Thiên, em uống một chút không sao đâu.
Mọi người đang rất vui mà” Hạ An Ngôn nháy mắt với Tần Lãng.
Tần Lãng khẽ ho một tiếng “ anh, Tiểu Ngôn uống một chút chắc không sao đâu”.
- “ được, em uống một chút thôi, một lát em nhớ uống thuốc dị ứng”.
Một lúc sau Tần Thiên mới gật đầu mà không quên nhắc nhở cô nhớ uống thuốc.
- “ em biết rồi, cám ơn anh”
Họ hàng trong bàn thấy có người ở đầu, thoáng chốc tiếng cụng ly vang lên rất đều.
Và bàn tiệc cũng bắt đầu náo nhiệt, mọi người trò chuyện vui vẻ.
Nguyễn Nhã Hân lẳng lặng quan sát Hạ An Ngôn, thấy thời cơ sắp đến cô ta làm như quan tâm lên tiếng “ Tiểu Ngôn, cô làm sao vậy, sao mặt cô đỏ, người cô rất nóng, cô không khoẻ sao.
Để tôi dìu cô lên phòng nghỉ ngơi”.
Hạ An Ngôn cảm thấy lúc này trong người rất nóng, cực kì khó chịu, ánh mắt mơ hồ, nhìn không rõ cái gì.
Trong vô thức chỉ biết có người dìu mình đi, không rõ là đi đâu, mọi thứ xung quanh cô đều quay cuồng.
Hạ An Ngôn khó chịu miệng nhỏ lẩm bẩm: “ nóng quá, khó chịu quá đi, tôi bị làm sao vậy”.
Bỗng nhiên, cửa của một gian phòng ở góc rẽ hàng lang bất chợt mở ra.
Hạ An Ngôn bị đẩy mạnh vào trong, ngã xuống nền gạch làm cô đau, dường như cô tỉnh táo ra được một chút, cô nhìn quanh căn phòng, đây là phòng của cô.
Nhìn lại phía giường ngủ có một người đàn ông đang ngồi ở đó nhìn cô cười nham nhở.
Hạ An Ngôn lắc đầu thật mạnh muốn giúp mình tỉnh táo thêm một chút “ anh là ai, sao ở trong phòng của tôi”.
Người đàn ông không trả lời cô, cười lớn tiếng đi về phía cô “ Lăng thiếu phu nhân, cô thật mau