Lúc Lăng Hạo đá văng cửa xông vào thì nhìn thấy cảnh tượng trên sofa, Hạ An Ngôn bê bết nằm dưới người đàn ông, quần áo không còn chỉnh tề.
Mắt Lăng Hạo tối sầm lại.
Trong chớp mắt, Tần Thiên từ ngoài cửa xông vào, mạnh mẽ khống chế tên đàn ông kia, đá hắn ngã xuống không hề nương tay, còn giẫm lên người hắn, không cho hắn một cơ hội giãy giụa.
- “ Á “ tiếng hét thảm thương vang lên.
Tần Thiên không còn kiềm chế được nữa, đấm từng cái mạnh vào mặt hắn “ khốn kiếp, mày đã làm gì cô ấy chưa, nói cho tao biết”.
Người đàn ông kia, lao vết máu trên miệng nhếch môi khinh bỉ nói “ chuyện nên làm, tao đã làm xong”.
Còn không quên khiêu khích thêm vài câu
- “ đúng là Lăng thiếu phu nhân trong lời đồn.
Hữu danh vô thực, có một không hai”.
- “ mẹ kiếp, mày nói cái gì” lời vừa dứt Tần Thiên không kiêng kị vung tay đấm lên mặt hắn.
Dường như Hạ An Ngôn còn chưa phát hiện biến chuyển trước mắt, cô giống như một con gối bị bỏ rơi ngoài đường, nằm vật vờ trên sofa miệng không ngừng lẩm bẩm “ khó chịu quá “, “ cứu tôi, có ai không”, nói năng không đầu không đuôi.
Lăng Hạo không quan tâm xung quanh, bước tới nhìn Hạ An Ngôn.
Không kiềm chế được nữa anh quát lớn “ HẠ AN NGÔN “
Ý thức được có ai đang gọi mình cô dùng giọng mũi “ ừ “ một tiếng nặng nề.
Vẫn khoing ngừng nói sản
- “ nóng quá “
- “ khó chịu quá đi”
Lăng Hạo không kiêng nể nắm tay lôi cô đứng dậy, không thèm để ý xung quanh có ai, mạnh bạo lôi cô đi thẳng về phòng mình.
Lúc này tại phòng của Hạ An Ngôn có đẩy đủ mặt của mọi người trong nhà và họ đã chứng kiến hết toàn bộ chuyện vừa rồi.
- “ đem hắn xuống nhà kho, nhốt lại , đợi Tiểu Ngôn tỉnh lại hỏi cho rõ ràng” Bà Nội tức giận ra lệnh quay người bỏ đi.
Trang Tử Khâm và Lăng Đình lần đã vô cùng tức giận “ Tần Thiên con dừng lại”
- “ đem