Lúc Tần Thiên đến Hạ An Ngôn đã được ăn mặc chỉnh tề, anh chỉ còn thấy được những vết đỏ ở cổ.
Tần Thiên vừa chạm vào trán cô đã thấy nóng hừng hực.
Anh vội lấy nhiệt kế đo cho Hạ An Ngôn, nhìn cột nhiệt kế hiện ba mươi tám độ bảy.
Anh nhíu mày, tâm trạng lúc này không gì diễn tả được.
Anh không nói không rằng xoắn tay áo lấy ống tiêm, tiêm thuốc hạ sốt cho cô.
Dán lên trán cô một miếng dán hạ sốt.
Tần Thiên đưa thuốc cho quản gia Vương “ bác Vương thuốc này một chút cho cô ấy ăn no rồi mới uống , cách hai tiếng đo thân nhiệt cho cô ấy một lần và cho cô ấy uống nhiều nước.
Vất vả cho bác rồi “.
Anh mỉm cười với quản gia Vương.
- “ không vất vả, đó là trách nhiệm của tôi mà Tần Thiếu.
Mà Tiểu Ngôn bệnh có nặng lắm không”
- “ không nặng lắm đâu, sốt hơi cao một chút thôi”.
- “ Tần Thiếu nói vậy thì tôi yên tâm rồi.
Lúc nãy Tiểu Ngôn không ngừng nói sản”.
- “ tôi xuống nhà trước”.
Anh gật đầu với quản gia Vương.
Phòng khách dưới nhà, hiện giờ chỉ có một mình bà nội đang ngồi ở đó.
Nghĩ đến, Hạ An Ngôn lòng bà đau như cắt.
Càng nghĩ đến mắt bà càng đỏ.
Tần Thiên đi từ trên lầu xuống nhìn thấy mắt bà đỏ vội vàng quan tâm “ bà nội, người bị làm sao, cơ thể không khoẻ chỗ nào sao”.
- “ Tiểu Ngôn, làm sao rồi”
- “ dạ, cô ấy không sao rồi “
- “ ừ, con bé làm ta lo lắng quá” giọng bà nghèn nghẹn.
- “ bà nội, người đàn ông đêm qua xử lí thế nào rồi “ Tần Thiên không ngần ngại nhắc tới người đàn ông đêm qua.
- “ bảo vệ bị đánh ngất, hắn trốn thoát rồi”.
Ánh mắt anh khác lạ, lông mài chợt cau lại.
Tại sao, lại trùng hợp như vậy chứ.
Hệ thống an ninh ở Lăng Viện mà hắn trốn được chuyện này không phải quá hoang đường hay sao.
Chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Hạ An Ngôn tỉnh lại đã là buổi chiều, cô ngủ gần một ngày mới gượng tỉnh dậy được, mở mắt biết được mình đang nằm trên giường, nhưng dường như cả thế giới cứ quay mòng mòng, tay chân như bị mất lực muốn cử động cũng không có sức.
Cô khó chịu nhắm mắt