Cửa phòng tắm bị mở ra, cô theo bản năng co rụt thân thể của mình lại, nhìn Lăng Hạo đi từng bước về phía mình cô lại nhớ tới lần tàn nhẫn kia, cô nhớ chỉ có loại đau nhức bị xé nứt, còn có, sự thật cô mất đi tư cách làm mẹ.
Hơi thở nam tính bay qua, thân thể cô càng co rút thêm một chút.
Mà Lăng Hạo chỉ hơi nhíu mày, người phụ nữ này đang sợ anh.
Anh đến sofa ngồi xuống,
anh kéo tay của cô lại, lôi mạnh cô vào lòng của mình, mà thân thể của cô lại run rẩy không ngừng, co rúm lại.
"Cô không được quên thân phận của mình, chỉ cần tôi muốn, cô phải vui vẻ cho: " Anh dùng sức nắm chặt cô, lực đạo lớn thậm chí khiến cổ tay cô hiện dấu tím xanh, chỉ cần dùng lực một chút, sẽ bóp nát xương tay của cô.
Hạ An Ngôn nghiên nữa mặt né tránh anh, đưa một tay đẩy anh ra đồng thời lấy tờ giấy từ sau lưng ra đưa cho anh .
- Lăng Hạo, ly hôn đi.
Động tác của Lăng Hạo khựng lại, quay thẳng mặt cô lại, ngước đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô:
- “ Cô muốn ly hôn sao”.
Trên mặt không chút biểu cảm, nhưng khí thế ác liệt của anh lại như thật, áp sát vào mặt cô khiến Hạ An Ngôn run lên bần bật.
- “ Đúng, tôi muốn ly hôn….”
Lời còn chưa dứt, trước mắt cô mờ dần, một lực rất mạnh bóp lấy cổ cô khiến cô không thở được.
Đôi mắt dữ tợn của anh nhìn chằm chằm vào cô “ trong nhà là ai bảo cô ly hôn”
- “ Không ai hết, là tôi nghĩ thông suốt rồi cuộc hôn nhân này đi đến cuối cùng người đau khổ cũng chỉ là tôi”.
Hạ An Ngôn bị bóp cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này vì thiếu oxy mà đỏ bừng như lữa, nước mắt rơi xuống nơi khoé mắt .
Bàn tay trên cổ Hạ An Ngôn càng bóp chặt hơn, như muốn nghiền nát cổ cô.
- “ Hạ An Ngôn, cô im ngay cho tôi”.
Lăng Hạo trầm giọng lạnh nhạt, liếc nhìn cô “ muốn ly hôn cũng được, đợi khi nào tôi chơi chết cô tôi liền ly hôn”.
Dứt lời, anh liền đè cô xuống sofa “ roẹt” điên cuồng xé áo cô.
- “ Lăng Hạo, anh dừng tay lại” Hạ An Ngôn liều mạng vùng vẫy thoát khỏi anh, mỗi lần người đàn ông này tức giận thật đáng sợ.
- “ van xin anh, đừng mà…