Nghe Hạ An Ngôn trịnh trọng như vậy Tần Lãng liền nói “ Tiểu Ngôn, đối với bọn anh, em không cần phải khách sáo như vậy.
Tiểu bảo bối rất đáng yêu, bọn anh đều là tự nguyện”.
Ngưng một chút như nhớ ra đều gì vẻ mặt của Tần Lãng nghiêm túc “ sáng nay anh mới biết tin, cậu ta đã tới thành phố B được vài ngày rồi, em cẩn thận một chút”.
Cậu ta của Tần Lãng tức là nói đến Lăng Hạo.
Tần Lãng vừa dứt lời mặt Hạ An Ngôn liền biến sắc, run rẩy nói “ anh nói thật không”.
- “ ừ, ba năm trước cậu ta thu mua được hai công ty địa ốc không có cơ hội trở mình trong giới nhà đất, liền sáp nhập thành phòng giao dịch, ba năm qua Trần Khiêm luôn ở bên đây, gần đây nghe nói có một dự án lớn bắt buộc cậu ta phải sang đây”.
Hạ An Ngôn bất động đứng đó, từng lời của Tần Lãng nói ra liền làm cô nhớ đến lời nói của Nấm.
“ anh, em đi trước, sắp tới giờ bay rồi.
Tiểu Ngôn, anh về trước”.
Tần Lãng nhìn đồng hồ rồi nói với người xong liền quay người rời đi.
Sáng mai, anh ta còn có một cuộc họp quan trọng, vì sinh nhật của tiểu bảo bối trong lòng anh ta, liền sắp xếp sang thành phố B một chuyến.
Ánh sáng của đèn đường chiếu xuống gương mặt Hạ An Ngôn, Tần Thiên ngắm nhìn, trong mắt loé lên một tia đau xót rồi biến mất: “ Tiểu Ngôn, có chuyện gì, nói cho anh biết được không”.
Hạ An Ngôn gương mặt lúc này cắt không còn giọt máu, liền lắc đầu “ không có gì đâu, em nghĩ cũng không có trùng hợp đến như vậy”.
“ ừ, có chuyện gì thì liền phải nói với anh”.
Tần Thiên chăm chú nhìn Hạ An Ngôn “ Tiểu Ngôn, nếu như ngày đó người em chọn là anh, có phải cục diện hiện giờ của chúng ta đã tốt hơn rất nhiều rồi không”.
Hạ An Ngôn cong khoé môi, nhàn nhạt lắc đầu: “Tần Thiên, anh có tin vào vận mệnh không”.
Không đợi Tần Thiên trả lời, cô liền nói tiếp “ em tin vào vận mệnh, lúc Lăng Hạo lạnh nhạt đối với em, em liền cố chấp nói với bản thân, chỉ cần em cố gắng một chút nữa sẽ có ngày anh ấy nhận ra được tình yêu của em.
Sau này em mới hiểu được vận mệnh đã sớm sắp đặt, miễn cưỡng quá