Từ ngày gặp nhau ở nhà hàng đến nay đã một tuần Lăng Hạo chưa từng xuất hiện trước mặt cô thêm một lần nào nữa, đều này càng Hạ An Ngôn thêm lo lắng, chẳng biết chuyện gì sẽ ập tới.
Một tuần này, cô luôn giữ Nấm rất kĩ, ngoại trừ thời gian đi học còn lại cô đều ở bên Nấm.
Hôm nay cũng như mọi ngày vừa tan làm liền đi nhanh đến trường đón đứa nhỏ, dọc đường cô cũng gặp được nhiều người đến đón con học cùng lớp với Nấm, cô mỉm cười chào từng người.
Hạ An Ngôn tới trường chỉ còn vài bạn nhỏ đang ngồi chờ người nhà đến đón, cô nhìn dáo dác một vòng thì không thấy đứa nhỏ của mình đâu, liền đi hỏi cô giáo mới đến dạy được tầm vài ngày, cô giáo cũ do sinh em bé phải nghỉ phép: “ chào cô, Hạ Vi đâu rồi cô”.
Cô giáo cười thân thiện : “ chào chị, Hạ Vi đã được chú đón về lúc trưa rồi”.
Trong lòng Hạ An Ngôn thấy có gì đó không đúng cho lắm liền xác nhận lại: “ chú đến đón Hạ Vi đúng không cô”.
Bởi vì, nếu Tần Thiên đến đón Nấm sẽ báo cho cô.
Cô giáo liền gật đầu “ đúng rồi, Hạ Vi nói là mình có quen chú, cho nên đã đón về lúc trưa rồi”.
Hạ An Ngôn thoáng chần chừ một lúc, cố gắng bình tĩnh lại cười với cô giáo “ tôi biết rồi, cám ơn cô, đã gây thêm phiền phức cho cô rồi”.
Cô quay người đi ra khỏi trường liền lấy điện thoại cho Tần Thiên, nhưng rất nhanh bên kia liền truyền đến lời ghi âm báo anh đang bận, Hạ An Ngôn biết chỉ khi Tần Thiên vào phòng phẫu thuật liền để điện thoại như vậy, trong mắt cô liền nóng lên, lập tức đi nhanh về phía trước, bàn tay nắm chặt lại cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.
Đến phòng giao dịch cô liền thấy Trần Khiêm từ thang máy đi ra, gấp gáp đi nhanh lại : “Trần Khiêm, tôi muốn gặp anh ta”.
Hạ An Ngôn bất ngờ xuất hiện làm Trần Khiêm không kịp phản ứng “ thiếu phu nhân, cô tới đây làm gì”.
Cô khó chịu nhắc lại lần nữa : “ tôi muốn gặp anh ta, các người đưa con gái tôi đi đâu rồi”.
- “ thiếu phu nhân, Lăng tổng không có ở đây”.
Khoé mắt khẽ dâng lệ, lông mi run nhẹ , nước mắt thuận thế rơi xuống “ anh có thể gọi cho tôi gặp anh ấy được không”.
Trần Khiêm suy nghĩ trong giây lát liền gật đầu, lấy điện thoại gọi đi rất nhanh có người bắt máy.
Anh đưa điện thoại cho cô, nhận lấy điện thoại gấp gáp nói : “ Lăng Hạo, anh đem con gái tôi đi đâu”.
Lăng Hạo lúc này đang ôm đứa nhỏ trong lòng ngồi trong bệnh viện ở thành phố S, cầm điện thoại trong tay, vẫn duy trì tư thế ngồi yên lặng, để đứa nhỏ trên đùi mình.
Nấm ngồi trên đùi anh, mắt to tròn nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại hỏi “ chú ơi, bao giờ thì mẹ mới đến ạ, mẹ đến trường đón không thấy con mẹ sẽ giận đó”.
Lăng Hạo nghe được câu nói mềm mại, hai đầu chân mày vô thức nhu hòa xuống.
Quả thật, Hạ An Ngôn đã dạy dỗ đứa bé này rất tốt “ con yên tâm đi, chú đã nói chuyện với mẹ con rồi, mẹ sẽ không giận con đâu”.
- “ chú nói thật không”
- “ Thật đó” Lăng Hạo chắc ăn gật đầu một cái.
Đứa nhỏ đưa mắt dò xét mình khoé miệng Lăng Hạo cong lên: “ Nấm có muốn gặp ba không”.
Nấm nghiên đầu nhìn anh: “ dạ có, nhưng mà mẹ nói ba và mẹ có một chút hiểu lầm, khi nào ba hết hiểu lầm mẹ con mới có thể gặp ba”.
Lăng Hạo nghe đứa nhỏ nói ngồi yên đó cười chứ không nói gì.
Đứa nhỏ thấy Lăng Hạo không nói gì thì cũng lập tức ngồi yên.
Một lúc