"Không biết thắt cà vạt, thì vẫn là em trai nhỏ chưa lớn lên nha. "
Thời gian ghi hình sân khấu cho Ca khúc chủ đề vừa lâu vừa rắc rối, Lâm Gia cũng không xem đến cuối.
Buổi tối còn có ghi hình càng quan trọng hơn, địa điểm là ở cầu thang trong phòng học chính. Nhân viên công tác yêu cầu toàn bộ thực tập sinh mặc vest đồng phục, Lâm Gia trở về ký túc xá tắm rửa một cái, lục bộ vest trong tủ quần áo ra thay.
Vest may vừa người, nhưng mà Lâm Gia không biết đeo cà vạt.
Cậu đứng ở bên giường sờ sờ dưới gối muốn dùng điện thoại di động tìm video dạy cách đeo và vạt. Mò một lúc mới nhớ ra, điện thoại di động đã nộp lên.
Lâm Gia nghĩ tới quá trình Giang Liễm ngồi bên sân khấu đeo cà vạt rồi làm theo. Trong đầu ngoài ngón tay thon dài đẹp đẽ của Giang Liễm ra, cái gì cũng không nhớ nổi.
Cậu kéo cà vạt trên cổ xuống, thuận tay gấp lại đút vào túi áo khoát, nhìn thấy còn chưa đến giờ cao điểm nên đến căn tin ăn cơm chiều.
Thực tập sinh tham gia ghi hình cho Ca khúc chủ đề hình như mới giải tán, xa xa có thể nhìn thấy bóng người chen chúc trong phòng ăn, tiếng cười đùa chợt cao chợt thấp vang lên.
Lâm Gia vén rèm cửa đi vào, nhìn quanh một vòng cửa sổ và bàn ăn bên trong phòng ăn. Tất cả mọi người đều mặc đồng phục như nhau, muốn tìm được Hạ Đông Thiền từ trong những người này có chút khó khăn.
Tới quầy gọi một phần cơm sốt thịt, cậu bưng đến bàn ăn ít người trong góc. Trong phòng ăn đều là ghế sô pha dài bốn người và sáu người ngồi, mỗi băng ghế dài đều cách nhau bằng một bức tường thấp.
Lúc đi tới vẫn chưa chú ý, đi vòng qua ngồi vào bàn ăn thường ngồi trước nay, trong tầm mắt đột nhiên lộ ra một góc đồng phục đỏ tím, sô pha đã có người ngồi xuống trước rồi.
Lâm Gia dừng bước chân lại, bưng khay thức ăn xoay người muốn đến đối diện ngồi.
Phía sau đã có người kêu tên cậu, âm cuối vì không quá chắc chắn mà nâng cao: "Lâm Gia? "
Lâm Gia quay đầu lại, thấy Minh Nhượng một tay chống cằm, lộ ra nửa người nhìn vào chỗ cậu đứng liếc mắt. Lúc thấy rõ mặt cậu, cười híp mắt mở miệng: "Quả nhiên là cậu nha. Tôi đã nói rồi, cái ót màu đen này nhìn khá giống mà. Cậu thay đồ khác đến cả tôi còn không nhận ra được. "
Lâm Gia ngước mắt cười cười, bưng khay thức ăn bước tới trước một bước, quả nhiên phát hiện Giang Liễm ngồi ở ghế sa lon đối diện Minh Nhượng, sườn mặt cúi thấp dáng vẻ thờ ơ.
Cậu đứng gần Minh Nhượng hơn, trực tiếp ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Minh Nhượng, mở miệng trước: "Các anh thấy Hạ Đông Thiền đâu không? "
Minh Nhượng lười biếng hỏi lại: "Ai là Hạ Đông Thiền? "
Mặt Lâm Gia lộ vẻ không có gì, "Là bạn cùng phòng của tôi, lớp A. "
Minh Nhượng cố nhớ lại, nhếch khóe miệng không nói tiếp.
Nhưng Giang Liễm lại nâng mắt liếc về đối diện, câu hỏi không hề liên quan đến Hạ Đông Thiền: "Cà vạt của cậu đâu? "
Lâm Gia nói: "Ở trong túi. "
Giang Liễm gật đầu, thản nhiên nói: "Vì sao không đeo? "
Vẻ mặt Lâm Gia hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn thoải mái đáp: "Tôi không biết thắt. "
Giang Liễm nghe vậy đầu lông mày khẽ giơ lên, ánh mắt từ trên một nút áo chưa cài của Lâm Gia thu lại.
Mặt Minh Nhượng lại lộ vẻ trêu tức, "Không biết thắt