"Mệt không? "
Thời gian đếm ngược một ngày trước công diễn, nhóm thực tập sinh gần như là ngâm mình 24h trong phòng tập. Thậm chí ngay cả cơm trưa và cơm tối cũng là cử hai người đại diện trong nhóm đi mua về.
Lo lắng ngày công diễn sẽ đau dạ dày, bọn họ cũng không dám ăn thức ăn nhiều dầu mỡ. Ôn Miễn nhìn hộp cơm rau dưa của mình, lại nhìn cameras đang quay trong góc phòng học, thấp giọng cố ý bày ra khuôn mặt thảm thiết: "Fan mà thấy, nhất định sẽ hu hu khóc nói rằng, con tôi thật đáng thương, ngay cả thịt cũng không được ăn, con muốn ăn cái gì, mẹ cũng bỏ tiền mua cho con mà. "
Kỳ Hoãn bổ sung thêm: "Hôm nay không lao vào bươn chải, ngày mai làm sao hưởng quả ngọt đây. "
Lâm Gia ở bên cạnh tạt nước lạnh, "Nói không chừng cảnh này không được phát sóng đâu. "
Mấy đồng đội có thứ hạng ở lưng chừng nghe được liên tục thở dài.
Giờ cơm tối Giang Liễm không có mặt, bốn người còn lại của tổ A sẽ thỉnh thoảng nói đùa trêu chọc nhau, chỉ có Nhan Thường Phi là thường xuyên đi ra ngoài, cho dù ngồi lại thì vẻ mặt cũng không yên lòng.
Dù sao gần đến công diễn bất cứ ai cũng sẽ lo lắng căng thẳng, hoặc nhiều hoặc ít mà ảnh hưởng tới cả nhóm. Kỳ Hoãn nhịn không được hỏi Ôn Miễn ở cùng phòng với đối phương: "Cậu ta làm sao vậy? "
Ôn Miễn cau mày nói: "Người nhà cậu ta bị bệnh cấp tính phải nằm viện, tổ tiết mục đặc quyền trả điện thoại di động lại cho cậu ta để cậu ta duy trì liên lạc với người nhà. "
Ba người còn lại không biết chuyện ai nấy đều sửng sốt, cũng không biết phải an ủi như thế nào.
Ôn Miễn thấy thế, nhướng mi cười rộ lên, "Nhan Thường Phi không quá quen nhận sự an ủi từ người khác, các cậu trước sao thì giờ vậy, đối xử bình thường với cậu ta là được rồi. "
Mọi người cùng nhau xem như không có chuyện gì.
Bọn họ cơm nước xong, Giang Liễm cũng tranh thủ trở về phòng học. Sáu người vào phòng học phụ tập luyện, thực tập sinh ở phòng học khác qua đây tìm hiểu tình hình, nhao nhao nép vào cửa thán phục: "Nhóm này nhảy tốt ghê, cũng may chúng ta không phải ở nhóm đối thủ với bọn họ. "
Lúc này thành viên tổ B không phục phản bác: "Nhóm chúng tôi cũng rất đỉnh được không, nhóm chúng tôi ngang tài ngang sức với nhóm bọn họ. "
Thực tập sinh đi tìm hiểu tình huống cho là cậu ta chột dạ mạnh miệng, không chút khách khí mà cười nhạo nói: "Ok ok ok, nhóm các cậu mạnh nhất, được chưa. "
Thành viên tổ B trừng mắt nhíu mày, nhào vào ôm vai bá cổ, đùa giỡn nhau.
Giang Liễm tạm dừng âm nhạc đi qua đóng cửa, xoay người nói với năm người: "Cậu ta nói không có sai, luận về năng lực tổng hợp của cả nhóm, nhóm Minh Nhượng đích xác cân sức với chúng ta. Buổi tối cuối cùng này, chúng ta cũng không được lơi lỏng. "
Trình Trì hỏi: "Đêm nay tập suốt đêm sao?"
Giang Liễm không có trả lời ngay, chỉ nhìn về phía năm người, "Các cậu có thể kiên trì suốt đêm không? "
Lâm Gia suy nghĩ một lát, "Tôi có thể. "
Bốn người còn lại cũng nói: "Có thể. "
Giang Liễm gật đầu, "Vậy xem kỹ tình huống mà làm. "
Đến nửa đêm, bên trong cả tòa huấn luyện không có một phòng học nào tắt đèn. Qua tiếp hai giờ nữa, cho đến rạng sáng hai ba giờ, bên ngoài hành lang phòng học mới lục tục vang lên tiếng bước chân rời đi của nhóm thực tập sinh.
Phòng tập nhóm A vẫn không có một thực tập sinh nào trở về ký túc xá ngủ.
Liên tục tập luyện cường độ cao trong mấy giờ liền khiến tất cả mọi người đều uể oải chịu không nổi, thân thể càng giống như ngâm trong mồ hôi.
Giữa chừng lúc dừng lại uống nước, Giang Liễm gỡ máy quay từ trên giá xuống, ngồi trên sàn nhà, "Nghỉ ngơi mười phút, mọi người tới xem lại video đi."
Các thành viên tản ra đi uống nước lau mồ hôi nhao nhao bỏ đồ đạc trong tay xuống, vây quanh lại. Nhan Thường Phi thuận thế ngồi ở bên trái Giang Liễm, hai người Kỳ Hoãn và Trình Trì ngồi xuống bên phải Giang Liễm.
Lâm Gia tới chậm, bỏ lỡ vị trí xem tốt nhất, chỉ đành phải lùi lại mà quỳ một gối sau lưng Giang Liễm, từ kẽ hở giữa Nhan Thường Phi và Giang Liễm ngẩng đầu xem.
Ôn Miễn là người tới cuối cùng. Dù đã đêm hôm khuya khoắt nhưng tinh thần cậu ta vẫn rất phấn chấn, bỏ khăn lau mồ hôi xuống, là trực tiếp chạy tới nhào lên lưng Lâm Gia, một tay ôm cổ Lâm Gia, đặt hơn nửa trọng lượng thân thể lên lưng cậu.
Bị cậu ta nhào tới không kịp chuẩn bị, cả người Lâm Gia ngả về phía trước, lồng ngực đụng vào sau lưng Giang Liễm, cằm đập lên vai Giang Liễm, trong lúc vội vội vàng vàng hai cánh tay theo bản năng giơ lên, trực tiếp ôm lấy cổ đối phương.
Giống như bất ngờ ôm lấy Giang Liễm từ phía sau vậy.
Giang Liễm nghiêng mặt qua liếc cậu một cái.
Lâm Gia bị nhìn mà mí mắt khẽ chớp, đang muốn mở miệng giải thích, lại phát hiện đối phương cũng không nói gì, chỉ quay mặt lại. Thậm chí ngay cả đầu ngón tay đang chỉ vào màn hình hay giọng nói đều rất bình thường mà thảo luận với Nhan Thường Phi.
Lâm Gia hơi sửng sờ, quay đầu lại thấy Ôn Miễn cũng đã nhập bọn vào thảo luận, một bộ dáng dấp không hề để ý tới hành động của mình. Cậu chậm rãi thở ra một hơi, cũng dứt khoát bình tĩnh lại, mặc kệ bản thân