"Nếu cậu còn muốn xuất hiện trên ống kính, thì ngẩng đầu lên. "
Lúc diễn tập PD và thầy hướng dẫn đều ở hiện trường.
Lâm Gia đứng trên sân khấu, trong tai là Ca khúc chủ đề vang lên rất nhiều lần. Ánh đèn sân khấu chói mắt chiếu lên người, cậu quay đầu nhìn bên cạnh, hưng phấn và kích động trên mặt của đồng đội có thể thấy rất rõ ràng. Chỗ ngồi dưới đài một mảnh vắng lặng, chỉ có PD Thẩm và các thầy hướng dẫn ngồi hàng đầu tiên, khuôn mặt khuất sáng nhìn không rõ.
Tim cậu đập rất ổn định, sắc mặt bình tĩnh. Không phải vì gặp chuyện mà bình tĩnh, vẻn vẹn chỉ là bởi vì trong lòng không có quá nhiều cảm giác thật.
Trên danh sách chương trình thì bọn họ là nhóm biểu diễn đầu tiên. Lúc diễn tập biểu hiện của Lâm Gia rất quy củ, không tính rất đặc sắc nhưng cũng coi như kết thúc hoàn hảo. Trong cả nhóm chỉ mình Giang Liễm là có kinh nghiệm sân khấu, còn lại ai ai cũng là lần đầu tiên lên sân khấu, vô luận là thay đổi đội hình trên sân khấu, hay là bắt lấy ống kính trước mặt, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút lộn xộn.
Thầy thanh nhạc lần đầu tiên đánh giá hai từ 'tạm được' với Lâm Gia, Lâm Gia đứng trên sân khấu nói cảm ơn thầy hướng dẫn, lòng biết rõ đối phương nói tạm được, không phải là giọng hát của cậu tạm được, mà là âm sắc lúc hòa chung với năm người kia không bị chói, sẽ không trở thành nét bút hỏng trong cả bài biểu diễn.
PD Thẩm chỉ bảo bọn họ vài câu cách bắt lấy góc máy quay, cuối cùng lại nói: "Tôi biết các em bây giờ không căng thẳng là vì bên dưới không có bất kỳ khán giả nào. Diễn tập và công diễn không giống nhau, tôi hi vọng lúc nhìn thấy các em trên sân khấu chính thức, sẽ bình tĩnh ứng biến với mọi tình huống bất ngờ xảy ra. "
Thầy hướng dẫn vũ đạo bổ sung: "Còn một điều cơ bản nhưng cũng quan trọng nhất, đó là phải duy trì giao lưu ánh mắt với người hâm mộ. Không được lảng tránh, phải dùng cả cơ thể và cảm xúc để truyền đạt. Chỉ cần truyền đạt được nội tâm của mình đến người hâm mộ, thì màn biểu diễn đó mới được xem như hoàn mỹ. "
Sáu người cúi đầu nói cảm ơn, sau đó mới lui về hội trường ngồi chờ lên sân khấu. Thực tập sinh của mười lăm nhóm khác tới tới lui lui, thời gian cứ như vậy mà trôi qua rất nhanh, biểu tình của tất cả mọi người cũng chậm rãi từ thong dong chuyển thành vô cùng lo lắng.
Đúng sáu giờ tối, một nghìn khán giả đã ổn định xong chỗ ngồi. Nhân viên công tác mở màn hình phát sóng trực tiếp trong phòng chờ lên, màn hình kết nối với khán phòng trước sân khấu, trong tầm mắt tất cả mọi người lập tức hiện lên một biển lightstick bảy màu sáng rực. Cùng với đèn huỳnh quang là tiếng reo hò ùn ùn kéo đến của người hâm mộ.
Mặc dù trong lòng cậu biết rõ, trong những người hâm mộ này không có ai hò hét vì cậu, nhưng trái tim Lâm Gia vẫn không khống chế được mà ngày một nhảy lên.
Mà tần suất đập gấp gáp như vậy, cùng với lúc đôi chân đặt lên sân khấu rực rỡ, trong mắt phản chiếu đường nhìn nóng rực của người hâm mộ, càng trở nên kịch liệt hơn. Khái niệm về sân khấu trong lòng Lâm Gia, rốt cục cũng có cảm giác chân chân thật thật mà trước giờ chưa từng có.
Nhân viên công tác giao microphone cho Lâm Gia, bắt đầu từ cậu mà tự giới thiệu, tiếng hô dưới sân khấu cũng càng ngày càng to. Cho đến khi microphone truyền vào trong tay Giang Liễm đứng ở chính giữa, tiếng hô của fan gần như xé gió bay ra.
Lúc Giang Liễm đưa microphone trong tay ra, Nhan Thường Phi đứng cạnh Giang Liễm trong một giây hoảng hốt, đã không tiếp được microphone Giang Liễm đưa tới. Microphone nặng nề rơi xuống đất, Nhan Thường Phi vội khom lưng nhặt lên, nói: "Xin lỗi. "
PD Thẩm ôn hòa cười, thay cậu ta hoà giải: "Có phải quá khẩn trương không? "
Nhan Thường Phi thở ra một hơi thật dài, trên mặt lộ ra nụ cười đúng chuẩn, "Đúng vậy, lần đầu tiên lên sân khấu, thật sự rất khẩn trương. "
Cậu ta khôi phục trạng thái tinh thần phấn chấn, nhìn về phía người hâm mộ dưới sân khấu tự giới thiệu.
Ôn Miễn lặng lẽ dùng ngón tay chạm vào mu bàn tay Lâm Gia, quay đầu qua nhỏ giọng hỏi cậu: "Cậu khẩn trương không? "
Lâm Gia chậm rãi thở ra một hơi, "Có hơi."
Ôn Miễn hài lòng cười rộ lên, "Nghe thấy cậu nói cũng khẩn trương tôi an tâm rồi. "
Lâm Gia nhếch khóe môi, ánh mắt nhanh nhẹn lướt qua biển đèn trước mắt, đôi mắt sáng rực, giống như hai điểm nhỏ chớp động. Chỉ chốc lát sau, cậu thu tầm mắt lại. Lâm Gia không tìm được một người hâm mộ nào của mình trong một nghìn người đó.
Xác suất một phần ngàn cũng không có sao? Cậu thu lại ý cười bên khóe miệng, tròng mắt uể oải nhìn xuống.
Không có bất kỳ một ánh mắt nào sẽ tập trung trên người cậu. Từ giờ phút này, cậu đột nhiên không hề khẩn trương nữa.
Vừa may lúc này ánh đèn đã tối lại, PD Thẩm lui ra, các đồng đội bên cạnh cũng bắt đầu di chuyển đến vị trí đội hình mở màn của mình đứng ngay ngắn. Giang Liễm đi về phía cậu, một giây gặp thoáng qua kia, đối phương nhìn không chớp mắt, thấp giọng phun ra một câu: "Nếu cậu còn muốn xuất hiện trên ống kính, thì ngẩng đầu lên. "
Lâm Gia ngạc nhiên ngẩng đầu, Giang Liễm đã đi ra khỏi tầm mắt cậu.
Ánh đèn lần thứ hai chiếu lên người, theo tiết tấu khúc nhạc dạo vang lên, bọn họ xoay người dưới ánh đèn, hai tay chống xuống đất quỳ một chân. Giang Liễm ở C vị từ làn khói trắng nhảy ra, câu hát đầu tiên hoàn mỹ vang lên, tiếng thét chói tai của fan chợt xông thẳng lên sân khấu.
Từ phản ứng của fan hâm mộ dưới sân khấu, cả màn biểu diễn xem như hoàn thành thuận lợi, tuy hơn một nửa trong đó là nhờ vào fan của Giang Liễm đem đến nên nhóm bọn họ mới hoành tráng và bùng nổ như vậy. Chỉ là trừ Lâm Gia ra thì có lẽ không ai phát hiện rằng lúc di chuyển đội hình Giang Liễm đã thay đổi một chút.
Mấy ngày trước lúc luyện tập trong phòng học, thầy vũ đạo đã sắp xếp cho bọn họ mỗi người một màn nhảy solo. Trong lúc đó, mỗi thành viên đều có thể tự do thiết kế động tác vũ đạo của mình. Lúc công diễn nhảy đến đoạn này, Giang Liễm vốn nên di chuyển thay vào vị trí của Nhan Thường Phi, Lâm Gia nhân lúc đó sẽ bù vào chỗ đứng của Giang Liễm. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Giang Liễm vẫn đứng tại chỗ mà không hề di chuyển. Vốn dĩ Lâm Gia đã thiết kế xong vũ đạo solo của mình, nhưng vì tình hình lúc đó nên từ solo biến thành nhảy đôi với Giang Liễm.
Đối với việc này cậu cũng không quá mức để ý.
Sau khi kết thúc biểu diễn xuống sân khấu, sáu người ngồi đợi ở hội trường, Ôn Miễn mượn điện thoại di động của nhân viên công tác, đề nghị muốn chụp hình cả nhóm. Kỳ Hoãn một bên vội vội vàng vàng chỉnh lại kiểu tóc, một bên oán giận: "Sao trước khi lên sân khấu không chụp, trang điểm trên mặt tôi đã trôi hết sạch rồi. "
Trình Trì ôm lấy cổ Kỳ Hoãn cười, Nhan Thường Phi đứng phía sau làm một khuôn mặt rạng rỡ. Lâm Gia ngồi cạnh Giang Liễm phối hợp nhìn về phía màn hình, Ôn Miễn cầm điện thoại di động ngồi phía trước