"Giường của ai? "
Lâm Gia chợt dừng lại, sau đó như ý thức được cái gì vậy, trái tim điên cuồng mà nhảy lên. Cậu ấn vào khóa màn hình, xoay người nhẹ bước lùi vào trong, sắc mặt hơi căng thẳng.
Giang Liễm đi tới, nhìn cậu một cái, "Ai gõ cửa vậy? "
Lâm Gia nhẹ giọng nói: "Chắc là cameraman và người trong tổ tiết mục. "
Vẻ mặt Giang Liễm không thay đổi, giọng nói bình tĩnh thản nhiên: "Tôi không tìm thấy băng dán cá nhân. "
Lúc nói xong thì bên ngoài cũng truyền vào tiếng gõ cửa thứ ba, sau đó ánh mắt hắn dừng trên mặt Lâm Gia, "Ngoài băng dán cá nhân ra thì cũng có thứ khác có thể che lại. Chẳng qua," Giang Liễm để cậu lựa chọn, "Cậu muốn tránh mặt, hay cùng tôi xuất hiện? "
Nhớ lại lần trước đang ở trong phòng cùng Giang Liễm, Ôn Miễn đột nhiên mang theo cameraman xông vào, Lâm Gia không chút do dự chọn cái trước, "Núp ở đâu? WC hả? "
Giang Liễm yên lặng nhìn vào hai mắt cậu, cười nhạt một tiếng, "Lên giường. "
Trái tim vốn đã sắp nhảy lên cổ họng đột nhiên trật một nhịp, tâm trạng càng khẩn trương nhưng lại không giống với lúc nghe tiếng nói ngoài cửa. Còn không giống ở đâu, Lâm Gia không nói ra được.
Trên thực tế, thực tập sinh quan hệ tốt với nhau lên giường đùa giỡn là chuyện hết sức bình thường.
Hạ Đông Thiền ngủ ở giường dưới, Lâm Gia thỉnh thoảng lười leo thang lên giường mình, cũng sẽ nằm trên giường đối phương nghỉ ngơi. Kỳ Hoãn và Trình Trì thì lúc nào cũng chen trên một cái giường để ngủ trưa.
Bỏ qua Lâm Gia là người trong cuộc không nói, mấy người khác cùng phòng không biết chút quan hệ gì của hai người thì càng chưa từng hoài nghi bất kỳ hành vi nào của cậu.
Lâm Gia cảm thấy, giường mà Giang Liễm ngủ không quá giống với giường của Hạ Đông Thiền. Mà nguyên nhân là vì cậu và Hạ Đông Thiền chưa từng làm qua những chuyện giống như cậu đã làm với Giang Liễm. Khẩn trương thì khẩn trương, nhưng trong đầu lý trí vẫn còn, Lâm Gia ra vẻ trấn tĩnh hỏi: "Giường của ai? "
Giang Liễm khoanh tay hỏi lại: "Ngoài giường tôi ra, cậu còn muốn lên giường của ai nữa? "
Lâm Gia không yên lòng gật đầu, quay đầu liếc một vòng cả gian ký túc xá. Từ chỗ đứng lúc này của cậu mà nói, một giường cách khá xa, còn một giường thì lại khá gần.
Cậu nhìn về phía cái giường ở gần kia, trông thấy trên mép giường dán tên Giang Liễm, không chút suy nghĩ lập tức đi tới.
Giang Liễm giơ tay ôm eo cậu kéo lại, "Muốn chạy đi đâu? Giường của tôi ở sau lưng cậu cơ mà. "
Nét mặt Lâm Gia xẹt qua vẻ lúng túng, xoay người lập tức leo lên giường Giang Liễm, trải tấm chăn mùa đông dày dặn lộn xộn ra, cởi quần áo dày trên người xuống, đầu dựa sát vào tường phủ chăn lên người.
Hương vị sữa tắm quen thuộc ùn ùn kéo đến, Lâm Gia trùm kín đầu vào chăn. Lúc phạm vi tầm nhìn rơi vào một mảnh đen kịt, cậu có chút không được tự nhiên nâng đầu gối lên, cà cà lên giường của Giang Liễm.
Ở ngoài vang lên tiếng nói chuyện, tiếng cười và tiếng bước chân, các loại âm thanh ầm ĩ chồng chéo lên nhau, xuyên qua tấm chăn chui thẳng vào tai cậu.
Nhân viên công tác và những thực tập sinh khác đang đi vào.
Lâm Gia nằm trong chăn chán gần chết, không ai chú ý tới trong phòng ngủ trừ Giang Liễm ra thì còn một người nữa, tâm trạng khẩn trương