Lúc bị trượt sang một bên và lăn xuống đây, anh đã dùng cả cơ thể của mình ôm cô vào lòng một mực không buông.
Mặc kệ những cành cây khô khốc gai nhọn đâm vào da thịt của mình đến cả bật máu.
Anh không biết cảm giác của mình là thế nào, chỉ biết rằng lúc đó Bối Doanh thật sự cần được bảo vệ, còn anh là đàn ông con trai thì chẳng làm sao cả.
Đó là sự yêu thương, sự quan tâm mà anh dành cho mỗi một mình cô.
Ban đầu, cả anh và Bối Doanh sau khi lăn tới xuống dưới thì đều bất tỉnh nhân sự không biết một chút gì.
Tới tận xế chiều, dưới dốc ánh sáng tối hẳn đi, Bối Doanh mới lờ mờ tỉnh dậy.
Chỉ nhớ được lúc đó anh ôm cô vào lòng rồi lăn xuống đây, sau đó thì cô không biết một điều gì nữa.
Chợt nhớ tới anh, cô không màng tới cơn đau do trầy xước, cố gắng ngồi dậy nhìn xung quanh thì mới thấy được anh đang ngất xĩu ở phía bên kia.
Cho dù có được Từ Vương che chắn, nhưng dưới đây rất nhiều cành cây gai góc, nên cô cũng không tránh khỏi việc bị thương tích ở trên cơ thể.
\- Từ Vương\, anh có làm sao không ? Đừng làm em sợ \.\.
\_ Cả tay chân cô bủn rủn cố gắng lại gần chỗ của anh\, hốc mắt đang bắt đầu ngấn nước\, cô rất hoảng sợ\, đây cũng là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này trong đời\.
\- Doanh\, em có sao không ? \_ Lay mãi một lúc anh mới động đậy mở mắt ra nhìn cô\, giọng nói thều thào\.
\- Em không sao \.\.
không sao hết\.
\_ Thấy anh lờ mờ tỉnh dậy nói\, cô vui mừng khôn xiết ôm anh vào lòng\.
\- Đừng khóc\, anh không sao cả\.
\_ Từ Vương gượng người ngồi dậy ôm cô vào lòng vỗ về\, đây là lần đầu tiên anh chính mắt thấy người mình yêu khóc\.
Dù cả người đau đớn nhưng anh vẫn không màng\, lúng túng dịu dàng dỗ dành cô\.
Bối Doanh cùng anh bị thương tích khắp mình, ở đây trời sụp tối thì lại mù mịt không thấy gì hết.
Cô nhìn như vậy chứ cũng rất sợ bóng tối, lại ở nơi hoang vắng thế này nữa, nên cả người của cô nép sát vào người anh.
Từ Vương đưa tay xoa đầu cô, không hiểu vì sao cho dù có đau đớn cả thân thể nhưng có cô bên cạnh anh cảm giác mọi thứ vẫn rất bình thường.
\- Ưm \.\.
\_ Nhiệt độ buổi tối ở dưới đây thật sự rất lạnh\, hôm nay cả hai đều không mặc gì nhiều nên bị nhiễm lạnh\.
Cả người của cô run bần bật\, anh thì lo lắng\, cởi cả áo vest của mình ra cho cô khoác vào\.
Sau đó dùng cả thân người của mình ôm Bối Doanh vào lòng mà ủ ấm cho cô\.
\- Không sao \.\.
không sao\, có anh ở đây\.
Em đừng sợ gì hết\.
\_