Từ Vương vốn là người chai lì với những vết thương ngoài da như thế này nên mau chóng lành lặn lại.
Vốn dĩ anh đã nhiều lần trải qua cơn đau thể xác đau hơn gấp trăm lần như này.
Anh được xuất viện khá sớm, nhưng điều quan trọng là Bối Doanh vẫn chưa tỉnh lại sau ngày hôm đó, điều này càng làm anh sốt ruột hơn.
Mọi hoạt động của cô đều được anh cho người dàn xếp ổn thỏa, cũng cho Trúc Ân nghỉ giải lao vài ngày.
Dù cô ấy có muốn gặp tiểu thư của mình thế nào cũng không được.
Còn anh suốt ngày quanh quẩn trong phòng bệnh của cô, các văn kiện cần kí cũng đều do Mạc Dũng đem vào đây, anh hoàn toàn bỏ mặc tập đoàn của mình vì cô.
" Ưm ..
" _ Bối Doanh cựa người mở mắt, đầu vẫn còn nhức do trận sốt mê man vừa rồi.
Vừa nghe tiếng động nhỏ, Từ Vương đang ngồi xem văn kiện cũng phải bật dậy lại chỗ cô.
Cô bị anh ôm chặt vào lòng nên khá bất ngờ, định hình lại thì mình đang mặc đồ của bệnh nhân, ngày hôm đó cô chỉ nhớ là mình bất tỉnh thôi.
\- Em tỉnh rồi\.
\_ Anh nghẹn giọng nói\, khi nghe tiếng động rồi nhìn thấy cô tỉnh dậy\, anh đã vui mừng đến chừng nào\.
\- Làm sao vậy ? Lo cho em sao\.
\_ Biết rõ anh là đang lo lắng cho mình\, cô vòng tay qua xoa xoa mái tóc của anh\.
\- Có biết anh đã lo lắm không ? Nay đã là ngày thứ năm em hôn mê rồi\.
\_ Giọng anh mang theo chút hờn dỗi nghiêm nghị nói\.
\- Không phải em đã tỉnh rồi sao ? Đừng lo lắng nữa\.
\_ Buông anh ra\, ánh mắt của Bối Doanh chăm chú nhìn vào khuôn mặt điển trai của anh\.
\- Lần sau\, anh sẽ không để em chịu một tổn thương nào nữa\.
\_ Từ Vương kéo ghế lại ngồi xuống\, áp bàn tay to lớn của mình lên tay của cô\, nhu tình cất tiếng nói\.
Chỉ thấy cô xanh xao thôi là anh đã lo sốt gió rồi\, những ngày qua đúng thật là cực hình\.
Bối Doanh cười tươi nhìn anh, không ngờ một người mang danh " tảng băng " trăm năm không tan này lại lo lắng và yêu thương cô nhiều đến như thế.
Sau khi bác sĩ ở bệnh viện kiểm tra toàn thân một lần nữa, xác định cô đã khỏi bệnh, lúc đó trong lòng anh mới bỏ được tảng đá nặng kia xuống.
\- Em ăn một chút đi\.
\_ Từ Vương cầm tô cháo nóng hổi trên tay\, tinh ý thổi qua vài lần cho bớt nóng rồi mới đưa lên miệng đút cho Bối Doanh ăn\.
Anh cứ chầm chậm đút từng muỗng cháo như vậy, còn chăm sóc tận tình như vậy, thật sự rất cảm động.
Không nghĩ rằng anh vì mình mà làm nhiều