Bối Doanh ở phía trên nhìn Trúc Ân mà đau lòng, bao nhiêu tiếng nhịn đói và không được uống nước khiến cả cơ thể cô như rã rời ra.
Còn Từ Vương khi nhìn thấy cô như vậy, trong lòng nóng phừng phực, lửa giận như muốn bốc hỏa lên, sát khí tỏa ra thiếu chút nữa đã muốn nhanh bóp chết Y Na.
Đối với tình hình khẩn cấp như vậy, Mạc Dũng ở phía đằng sau nhanh chóng giữ lấy Trúc Ân, ôm cô ấy vào lòng mình để tránh bị xúc động.
\- Lăng Từ Vương, rốt cuộc anh cũng tới rồi sao ? \_ Y Na bước ra từ phía bên trong bóng tối của nhà hoang.
\- Có phải cô thật sự muốn chết ? \_ Anh gằn giọng nói ra từng chữ, tâm can bị xáo trộn cả lên khi thấy Bối Doanh bị treo lơ lửng trên không trung bằng một cộng dây thừng rất mỏng manh.
\- Ây da, người ta chỉ muốn trêu đùa một chút thôi, sao anh lại căng thẳng như vậy chứ ? \_ Y Na ỏng ẹo trước mặt của anh, nhìn mà chỉ muốn ói ra hết.
Những vết thương trên da do bị hành hạ ở cơ thể Y Na đã để lại sẹo, ở trên khuôn mặt cũng có, nhìn thật sự rất đáng sợ, cô ta gần như mất hết tất cả rồi.
Địa vị, nhan sắc, gia đình, người mình yêu thương ? Y Na tất cả đều không có lấy dù chỉ một thứ, giữ lại được tính mạng như vậy, đó có phải coi là may mắn chăng.
\- Mau thả cô ấy xuống ! \_ Phía sau, Vĩnh Tuân bắt đầu lên tiếng, khuôn mặt đầm đầm sát khí không kém gì Từ Vương, không hiểu sao lần này cậu ta cũng thấy tức giận khi Bối Doanh bị đối xử như vậy, tất cả là vì Y Na.
\- Nếu tôi nói không thì sao hả ? Các người tại sao lại lo lắng cho cô ta như vậy chứ.
Tôi có gì không xứng sao ? Đáng lẽ ra cái chức Lăng phu nhân đó phải là CỦA TÔI.
\_ Cô ta nhứ mất hết lý trí, vừa nói vừa cười đểu như điên.
\- Y Na cô bị điên sao ? Cô một chút cũng không có gì sánh bằng lại với Bối Doanh.
Nhanh chóng thả cô ấy mau.
Từ Vương thật sự như muốn điên lên, giọng gầm gừ không khác gì một con sư tử bị chọc tiết.
Không phải là anh không cách để cứu cô, nhưng vì anh không biết rằng Y Na sẽ còn bao nhiêu là chiêu trò nữa, độ cao này nếu rơi xuống sẽ rất nguy hiểm đối với cô.
Chỉ cần nhắc đến việc cô ta không thể sánh bằng với Bối Doanh, Y Na lập tức như hóa điên lên, cô ta vỗ tay liên tục vài cái.
Những tên côn đồ từ đâu xuất hiện chạy tới, cuộc ẩu đã lại diễn ra.
Côn đồ đầu đường xó chợ làm sao mà bì được với những người có võ nghệ thông thạo như bên anh nên chúng nhanh chóng bị hạ gục lăn ra xĩu.
Y Na không ngờ được những người nhìn đô con bặm trợn này lại dễ dàng bại trận như vậy, cô ta có chút hoảng hốt nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.
Lén lút lúc mà mọi người đang hỗn chiến với nhau, cô ta nhanh chóng chạy lên trên gác mái căn nhà.
Đứng ngay chỗ mấu chốt sợi dây thừng đang treo lơ lửng Bối Doanh, trên tay còn cầm theo khẩu súng màu đen.
Bây giờ chỉ cô ta rút dây một cái, cô chắc chắn sẽ từ trên không trung mà rớt xuống với độ cao khá lớn.
\- Cô bị điên sao ? \_ Từ Vương hét lớn lên khi nhìn Y Na đang đứng ngay chỗ mấu chốt của sợi dây thừng.
Khuôn mặt của cô ta không có chút biểu cảm.
\- Tôi bị điên đó, bị điên nên mới yêu một người như anh.
Có phải tôi điên lắm đúng