Căn biệt thự sầm uất bắt đầu hiện ra trước tầm mắt của anh.
Chiếc xe của Từ Vương đổ vào trong sân vườn của căn biệt thự, trong lòng của anh như thể sắp nổ tung ra hết.
Con mẹ nó thật là, đường đường là căn biệt thự có an ninh được coi là tốt nhất Italy như vậy mà có mỗi cô con gái vẫn bị bắt cóc.
\- Phong Thần, vợ của tôi đâu ? \_ Anh đi vào, giọng nói cực kì khẩn trương.
\- Nếu không có chuyện gì xảy ra, tôi gọi anh tới làm gì ? \_ Chất giọng lạnh tanh của Hạ Phong Thần được cất lên.
Kế bên là Angela Lạc Hinh ngồi chung với chồng mình mà đau buồn khóc lóc toáng hết cả lên.
Ở bang Hắc Long đã được huy động để đi tìm kiếm cô rồi.
Nhưng trong lòng của anh vẫn trăn trở không thôi, Từ Vương nhấc điện thoại lên gọi: " Alex, có thể huy động cho tôi 2000 binh sĩ để đi tìm người trên nước cậu có được không vậy ? "
\- Được, tôi chờ tin ở cậu.
\_ Nói qua nói lại một hồi, cuối cùng anh cũng tắt.
Một chữ " Alex " của Từ Vương nói ra làm cả Đông Chính và Hạ Phong Thần cực kì bất ngờ.
Chỉ vài tuần trước, tại Italy có sự thay đổi về người đứng đầu về quân sự, đó chính là Alex.
Nghe ra thấy cậu ta rất tài năng, tuổi cũng còn rất trẻ, Từ Vương lại ở bên thành phố A, vậy mà cũng quen được hay sao ?
Còn huy động cả hơn 2000 binh sĩ nữa chứ, nghe vậy, Hạ Phong Thần thầm tán thưởng trong lòng, miệng nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Một tiếng sau.
\- Lão đại, bên Alex báo lại, thiếu phu nhân hiện đang ở bên khu đất trống cách chỗ này 5 km.
\_ Mạc Dũng đứng ở bên ngoài nhận được tin tốt thì liền chạy vào trong báo lại cho anh biết.
Nghe tin tốt, anh liền đứng dậy gấp gáp đi ra ngoài.
Không quan tâm tới những người còn lại.
Nhanh chóng khởi động chiếc Lamborghini rồi đi.
Thấy anh đã nổ máy đi trước, Đông Chính nhìn con trai của mình mỉm cười.
Bước đầu coi như thuận lợi rồi.
Rất nhanh sau đó, chiếc xe của anh đã lần theo định vị mà tới được căn nhà hoang mà Bối Doanh đang ở bên đó.
Mùi ẩm mốc xộc thẳng lên mũi khiến anh khó chịu mà nhăn mặt lại.
Cánh cửa sắt bị rỉ màu, anh dùng lực đạp mạnh vào nó một cái khiến nó bung ra.
Sau đó, Từ Vương tiến vào trong.
Hạ Bối Doanh ngồi phía xa kia, hai tay bị buộc trên một chiếc ghế gỗ, đến cả hai mắt cũng bị che lại hết.
Kế bên là hai gã đàn ông cao to bặm trợn, cánh tay xăm trổ đầy mình.
Trong lòng anh như bị vật gì khứa qua, anh đã từng nói rằng sẽ không bao giờ để cô gặp chuyện nữa, nhưng anh thật vô dụng.
\- Bối Doanh, em không sao chứ ? \_ Từ Vương la lớn lên hỏi, ánh mắt nhìn cô.
\- Vương ..
Anh tới rồi.
\_ Bối Doanh khó khăn lên tiếng, trước mắt cô chỉ có thể thấy được một khoảng tối vô định mà thôi, ngoài ra không còn thấy gì nữa.
\- Ở đây mà còn tình tứ được nữa sao Lăng Từ Vương ? \_ Một trong hai tên đừn cạnh cô lên tiếng, khuôn mặt hắn trông thật dữ tợn.
Dám uy hiếp anh ?
\- Mày biết tao, tại sao không xúm lại mà đánh tao đi mà làm tổn thương vợ của tao làm gì.
\_ Anh tức giận nói lớn.
\- Nhược điểm của mày là con đàn bà này, có phải không ? \_ Tên đó lại nói.
Hắn nói phải đúng, cô chính là nhược điểm duy nhất của anh.
Có thể làm ai tổn thương cũng được, tuyệt đối phải trừ cô ra, nếu chuyện đến đường này rồi, anh cũng phải chịu mà ra tay