Sau khi kết thúc hôn lễ, Từ Vương thật ra cũng đã ngà ngà say nhưng anh vẫn giữ được ý thức có chút mơ hồ.
Anh đi cùng cô về Ngự Cung Vân, dù có ra sao nhưng anh vẫn dịu dàng mà dìu bà xã đại nhân của mình vào trong nhà.
Tân hôn hôm nay có được làm không nhỉ ?
\- Dì Bách, giúp con làm một ly trà giải rượu cho Vương nhé ? \_ Cô nhẹ nhàng cất giọng nói, hỏi xem có ai như cô hả.
\- Được rồi, đợi dì một chút.
Con thong thả nghỉ ngơi đi.
\_ Bà nhanh chân vào trong bếp pha giúp cô một ly trà gừng.
Hạ Bối Doanh cầm lấy ly trà gừng mà dì Bách đưa cho, mỉm cười cảm ơn bà rồi quay lại đi tới chỗ của anh.
Lạ đời!
Uống cho đã vô rồi bây giờ nằm lì đây, để cho bà xã bầu bì đã ba tháng hơn ở đây giải rượu.
Vậy uống làm gì chứ hả.
\- Vợ yêu, anh không ..
muốn uống đâu.
Vừa thấy cô tiến tới chỗ mình, anh lại bắt đầu thói nhõng nhẽo, cái người lạ lùng này.
Thật là muốn đập cho trận !
\- Anh phải uống, một chút thôi cho đỡ mệt.
\_ Bối Doanh nhìn anh gằn giọng ..
\- Không uống đâu, anh không muốn a.
Lăng Từ Vương từ khi nào lại giở thói nhõng nhẽo như một đứa con nít vậy!
\- Ông xã đại nhân, em cho anh hai lựa chọn.
Một là uống hết ly trà giải rượu hai là tối nay, khỏi tân hôn, ngủ ngoài hành lang cũng là một ý không tồi ha!
\- Em nương tay một chút đi bà xã, anh uống, anh uống hết mà.
\_ Từng chữ lọt vào lỗ tai anh không sót một chữ nào !
Nhận lấy ly trà từ tay của cô, anh đưa lên uống hết chỉ trong một nốt nhạc ..
Nhìn anh ngoan ngoãn nghe lời mình như vậy, cô không khỏi hài lòng, vươn người tới một chút hôn vào môi anh a.
\- Bà xã đại nhân, em muốn tạo lửa hả?
\- Em nào có.
Lửa đây là lửa lớn, không dập nổi đâu nha.
\_ Hạ Bối Doanh cười.
Nhìn nụ cười của cô mà anh như ngơ ra, anh đã từng hứa với bản thân rằng nụ cười của cô còn hơn muôn vàn sao sáng trên trời, anh luôn muốn giữ gìn!
Trong khi anh cứ mãi đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn kia thì vợ anh từ lúc nào đã đi tuốt lên trên phòng rồi a.
\- Lăng Từ Vương, đêm tân hôn vui vẻ ..
Anh biết rất rõ mà nhỉ ? Em yêu anh !!
" RẦM " \_ Câu nói và tiếng đóng cửa ở trên lầu đã thức tỉnh anh lại, chết tôi !
Từ Vương nhanh chân chạy lên phòng rồi nắm lấy tay cầm muốn mở cửa ra ..
Thật tiếc quá, lại không kịp nữa rồi a !
\- Mẹ kiếp! Bà xã yêu dấu à, em có phải là muốn cho anh nhịn đến liệt dương?
\- Đúng vậy nha ! Em là vì yêu anh quá nên mới như vậy đó.
\_ Bên trong vọng ra giọng nói trả lời vậy.
Yêu anh sao a?
Có đời nào vợ mình lại tính kế kĩ nhốt anh ở bên ngoài trong đêm tân hôn hả trời ? Lăng Từ Vương mặt đen như nồi than đứng ở bên ngoài, không thể tin !
Anh dịu dàng nói: " Vợ yêu nhỏ bé của tôi ơi, đợi tôi vào được