"Là, một cuộc tai nạn xe cộ.... Tôi đã vĩnh viễn mất đi bọn họ!" Lâm Giang cúi thấp đầu, không có tâm tình ăn tiếp!
"Xin lỗi!" Bạch Tuyết không ngờ Lâm Giang lại cùng một ngày mất đi người thân nhất của mình, trong lòng rất khổ sở.
"Trong lòng tôi khó chịu, bồi tôi uống một chút được không?" Lâm Giang vẫn là
rất lễ độ hỏi, chủ yếu là lo lắng giọng điệu của mình sẽ khiến Bạch
Tuyết bài xích, quả nhiên, Bạch Tuyết nhìn thấy Lâm Giang như vậy, trong lòng cũng yên tâm, đoán cậu ta hẳn không phải là kẻ hư hỏng.
"Được rồi, tôi chỉ uống một chút." Bạch Tuyết cầm lên rượu đỏ bên cạnh cùng
Lâm Giang nhẹ nhàng đụng một cái, uống một hớp nhỏ, cũng bởi vậy, cô nhớ lại một đêm kia cô và Lãnh Dạ uống rượu đỏ , lúc này, Bạch Tuyết không thể khống chế chính mình, cô nhìn thấy cái gì cũng sẽ nhớ tới Lãnh Dạ,
cái người làm cho cô tâm tâm niệm niệm nhớ đến, người kia tại sao lại
tắt máy?
Bạch Tuyết vẫn là không hiểu được hỏi lại, cô mất đi tin tức của Lãnh Dạ!
Nghĩ đến Lãnh Dạ tắt máy, Bạch Tuyết ngẩng đầu lên, uống cạn sạch ly rượu đỏ trong tay, Lâm Giang đã đoán được Bạch Tuyết vì sao uống rượu, bởi vì
hắn biết Lãnh Dạ đã rời đi, chẳng lẽ Bạch Tuyết rất khổ sở? Cô thực sự
yêu Lãnh Dạ sao?
Cái kẻ cao cao tại thượng kia, không ai bì nổi Lãnh Dạ, thật sự tốt như vậy sao? Cư nhiên khiến Bạch Tuyết khó chịu như vậy!
Lâm Giang nhìn Bạch Tuyết nhíu mày, không biết là bởi vì uống ngụm rượu
nhiều, hay là bởi vì trong lòng khó chịu, mà nhìn cô rất thương tâm,
nhìn Bạch Tuyết thương tâm, Lâm Giang cảm thấy đau lòng!
Mấy trăm năm qua, cuộc đời của hắn mục tiêu chính là tu luyện, làm cho mình trở
nên lợi hại, sau đó ngồi lên Vương vị , vì đạt được mục đích này hắn
không tiếc bất cứ giá nào, trước mắt Bạch Tuyết cũng là một phần trong
kế hoạch của hắn , thế nhưng vì sao nhìn thấy Bạch Tuyết thương tâm, hắn lại không hiểu đau lòng! Chẳng lẽ?
Lâm Giang lắc lắc đầu, cũng
một ngụm uống cạn sạch ly rượu đỏ, hắn là Sói yêu, hắn muốn có kim đan,
viên kia đan mà Mẫu Đơn tiên tử đã lưu lại ở nhân gian, chứ hắn không
cần yêu!
Không ngừng nhắc nhở chính mình, hắn hiện tại chỉ cần
khiến Bạch Tuyết rời khỏi Lãnh Dạ, Lãnh Dạ liền bị kích thích, khiến hắn có thể cùng Đại Vương nhân cơ hội giết hắn, còn viêvj khác không nên
suy nghĩ nhiều!
Ngẩng đầu, mỉm cười lại rót một ly cho Bạch Tuyết , thế nhưng, vì sao hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ kia tràn
ngập thương tâm, tim của hắn cũng sẽ khó chịu!
Uống rượu , Bạch
Tuyết càng thêm nhớ Lãnh Dạ, cô đã hai ngày, một buổi tối không có nhìn
thấy anh, rốt cuộc anh ở nơi nào? Lại rốt cuộc đang làm gì?
"Anh
ấy có phải không yêu tôi một chút nào hay không?" Uống rượu Bạch Tuyết
chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Lâm Giang, thương tâm hỏi hắn, mặc dù Bạch
Tuyết cũng không nói tên ai, thế nhưng Lâm Giang cũng biết Bạch Tuyết
nói tới ai? Nhất định là Lãnh dạ, cái tên đáng chết kia!
"Anh ấy?" Lâm Giang làm bộ không hiểu, bởi vì hắn muốn nói không yêu, thế nhưng hắn lo lắng Bạch Tuyết sẽ càng thương tâm hơn!
"Anh ấy đi rồi! Tôi tìm không được anh ấy..." Bạch Tuyết mắt rưng rưng nước
nhìn Lâm Giang, hi vọng cậu ta có thể nói cho cô vì sao?
"Anh ta
có lẽ có việc không thể từ bỏ!" Lâm Giang lo lắng nói, kỳ thực, đây là
cơ hội tốt, có thể chửi bới Lãnh Dạ, nói cho Bạch Tuyết người đàn ông
kia có vợ, hơn nữa còn là rất nhiều, thế nhưng hắn lo lắng Bạch Tuyết
nghe xong chịu không nổi...
"Có việc? Anh ấy đã nói, không thể
tắt máy, thế nhưng anh ấy vẫn tắt máy!" Bạch Tuyết nghĩ đến Lãnh Dạ tắt
máy, trong lòng ủy khuất khóc lên, là yên lặng khóc, không có khóc ra
thành tiếng.
"Bạch Tuyết, cô không nên khổ sở, có lẽ hai ngươi
không thích hợp, cô không biết anh ta, anh ta là hạng người gì cô hoàn
toàn không biết? Bên cạnh anh ta lại có ai, cô cũng không biết?" Ý của
Lâm Giang là còn có người khác? Hắn biết Bạch Tuyết minh bạch, chỉ mấy
lời, không cần phải nói sáng tỏ, chỉ cần đơn giản nhắc tới là được.
Quả nhiên, Bạch Tuyết nghe thấy Lâm Giang nói vậy, nâng lên ly rượu, một hơi uống cạn sạch.
Lãnh Dạ tắt máy, thực sự là bởi vì có người khác sao? Có lẽ là anh không muốn bị quấy rầy!
Bạch Tuyết cũng đã bắt đầu tin Lãnh Dạ đi gặp người phụ nữ khác, nếu không anh sao có thể đến một tin tức cũng không có!
Bạch Tuyết uống quá nhiều rượu, đến ba đứa trẻ trong bụng , đã bắt đầu choáng váng đầu .
Sói con thứ ba (đây là một tiểu công chúa mỹ lệ , không chịu nổi rượu. ):
"Mẹ thật đáng ghét, tại sao lại uống mấy thứ này, khiến ta đầu thật
choáng váng!"
Sói con thứ một (đại vương tử): "choáng sao? Vì sao ta không bị? Uống cũng tốt nha."
Sói con thứ hai (nhị vương tử): "Nhất định, Nhất định, phải uống."
Bạch Tuyết bỗng nhiên rất muốn uống rượu, hơn nữa kỳ quái chính là, lần này
uống rượu, chỉ là đầu có chút choáng, thế nhưng, ý thức lại rất rõ ràng, không mơ hồ.
"Lại cho tôi một ly." Bạch Tuyết đem cái ly đưa cho Lâm Giang.
"Hảo." Lâm Giang không ngờ Bạch Tuyết tửu lượng cũng không tệ lắm, vốn tưởng
rằng cô hai chén liền say, không ngờ đã ba chén , còn chưa có chuyện gì, nhìn loại rượu đỏ này, kỳ thực tác dụng chậm!
"Cám ơn cậu, vì bằng hữu ,cụng ly." Bạch Tuyết giơ lên ly rượu, ùng ục ùng ục lại thấy đáy, một hơi lại uống cạn sạch.
"Bạch Tuyết uống chậm một chút , rượu này tác dụng chậm đấy!" Lâm Giang nhìn
Bạch Tuyết thương tâm, trong lòng hắn bỗng nhiên rất đau lòng, thế là
cũng quên mất mục đích chính mình đem Bạch Tuyết gọi tới , nhưng mà,
nhiệm vụ của ba tiểu sói con là, chỉ cần mẹ không có nguy hiểm, bọn họ
sẽ không xuất thủ, bởi vì bọn họ cũng không muốn bị người ta phát hiện
bọn họ tồn tại, bọn họ còn muốn thanh nhàn sống qua ngày ! Đến lúc đó
bụng mẹ lớn lên, bọn họ hiểu rõ cũng không thể nhàn rỗi , cho nên không
nên bại lộ thân phận, cũng là tôn chỉ của bọn họ.
"Rượu này uống ngon thật, tôi chưa bao giờ nghĩ uống nhiều rượu như vậy, hôm nay
chính là rất muốn uống, lại thêm một ly." Kỳ thực không phải Bạch Tuyết
muốn uống, mà là con trai trong bụng muốn uống.
Lâm Giang giật mình nhìn Bạch Tuyết,cô lại còn muốn uống!
"Cuối cùng một lay ." Lâm Giang rót cho Bạch Tuyết .
"Tốt, một chén cuối cùng , uống xong ly rượu này tôi phải trở về , đã khuya,
amh đã nói tôi phải ngoan ngoãn ở nhà ,tôi không ngoan nga, lại chạy tới cùng cậu uống rượu!" Bạch Tuyết không khóc , lời nói có chút cảm giác
say, thế nhưng, lời của Lãnh Dạ , cô
đều ghi tạc trong lòng, bởi vì đó
là lời nói của người đàn ông cô nhớ thương.
"Anh? Cậu cứ như vậy
thích anh ta?" Lâm Giang hỏi, lúc này, hắn không muốn đối với Bạch Tuyết mạnh bạo , hắn bỗng nhiên nghĩ chậm rãi cùng Lãnh Dạ chơi, tranh thủ
đem tâm Bạch Tuyết kéo trở về.
"Anh ấy, ở trong này." Bạch Tuyết chỉ chỉ tim của mình nói.
Lâm Giang nhíu mày, cúi đầu, hai tay nắm chặt ly rượu, như vậy trong nháy
mắt, hắn lại ngẩng đầu, sau đó một hơi uống cạn sạch rượu, nếu như có
người giống Bạch Tuyết yêu hắn như vậy, hắn có lẽ sẽ không buông tha mà
kiên trì theo đuổi...
Năm đó Mẫu Đơn tiên tử yêu Lang yêu, vì
chứng minh vĩnh hằng, cô đã đem chính mình tu luyện kim đan đưa cho Lang yêu, cho nên viên kim đan này không ngừng có thể giúp trợ đề thăng pháp lực, hơn nữa đạt được kim đan người đồng thời cũng nhận được tình yêu,
đây chỉ là một truyền thuyết, rốt cuộc có phải thật vậy hay không, ai
cũng không biết, thế nhưng ở yêu giới yêu đều tin truyền thuyết này, bởi vì đích xác có rất nhiều người yêu Lãnh Dạ, cho nên các yêu quái khác
đều hướng tới kim đan, nó đại biểu có quyền lực và phụ nữ.
Nhưng mà, Mẫu Đơn tiên tử bởi vì kim đan đưa cho Lang yêu, cũng bởi vì đã yêu Yêu, bị biếm hạ phàm gian...
"Cô hiểu biết anh ta sao?" Lâm Giang lại hỏi Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết không trả lời, lắc lắc đầu.
"Anh ta là người tốt hoặc là người xấu, cô hoàn toàn không biết, anh ta có
thể lừa cô hay không ?" Lâm Giang cẩn thận nói, nhìn biểu tình Bạch
Tuyết chậm rãi thay đổi.
Việc này, Bạch Tuyết có nghĩ tới, thế
nhưng hiện nay cô còn nhỏ, cô không có lựa chọn, nghĩ đến nhà của mình,
nghĩ đến người cha nhẫn tâm kia, Bạch Tuyết thà rằng cứ như vậy theo
Lãnh Dạ, chứ không muốn khác.
"Cảm ơn ý tốt của cậu, tôi thích anh ấy, không quan tâm anh ấy là ai."
"Anh ta thì có gì tốt? Không phải là bởi vì tiền?" Lâm Giang không hiểu hỏi.
"Anh ấy có tiền, thế nhưng, tôi không thấy lạ, tôi cũng không muốn tiêu
phí quá nhiều tiền, chỉ cần anh ấy nuôi tôi ăn , sau đó lên đại học là
được." Bạch Tuyết nói là lời nói thật, cô không phải yêu tiền , dù từ
nhỏ có khổ cô cũng chịu được, thế nhưng, cô chịu không nổi bị cha mang
bán!
"Đến trường? Tôi cũng có thể làm được." Lâm Giang thăm dò hỏi.
"Cậu không phải anh ấy, trái tim của tôi đã cho anh. Mặc dù tôi không biết
trong lòng anh có tôi hay không !" Bạch Tuyết xót xa trong lòng nói.
"Anh ta tuổi này hẳn là từng có rất nhiều người phụ nữ!" Lâm Giang nhắc nhở Bạch Tuyết.
"Tôi đã đoán được , anh cũng đã nói tôi không phải là người phụ nữ đầu tiên, thế nhưng, anh muốn tôi chỉ coi anh là người đầu tiên và cuối cùng, có
phải thật sự rất bá đạo hay không?" Bạch Tuyết nghĩ đến Lãnh Dạ từng
nói, rất bá đạo, thế nhưng, cô lại không ngừng thích.
"Anh ta rất quá đáng!"
"Là, rất quá đáng, thế nhưng, tôi chính là không quản được tim của mình!"
Bạch Tuyết hôm nay nói tất cả đều là lời nói thật, cô cảm giác có thể
tin Lâm Giang, mới có thể đem bí mật của mình nói cho cậu ta biết, vì
lần đầu đến nhà Lâm Giang , Lãnh Dạ đã tìm đến,anh cũng chính miệng nói
Bạch Tuyết là người phụ nữ của anh, cho nên Bạch Tuyết biết Lâm Giang
hẳn là minh bạch cô và Lãnh Dạ có quan hệ gì, mới có thể như thế không
có băn khoăn bày tỏ bí mật của mình.
Kỳ thực, trong trường học có một ít học sinh đã nghị luận, Bạch Tuyết bị người bảo dưỡng , thế
nhưng, đều bị Khang Cốc ở sau lưng bí mật đè xuống , mà Bạch Tuyết không biết, bởi vì những người đó bị Khang Cốc cảnh cáo, đây là xâm phạm
quyền lợi , cho nên mọi người đều ngoan ngoãn sau lưng nói riêng, không dám chõ mõm vào mà bị Khang Cốc phát hiện.
"Vì sao không thử
khiến tim của mình không nghĩ tới anh ta chứ?" Lâm Giang nói, nhìn Bạch
Tuyết cúi đầu, hắn lại bắt đầu nghiên cứu bụng của Bạch Tuyết , bởi vì
hắn vẫn là hiếu kỳ, Bạch Tuyết có mang thai hay không ?
Đây là vấn đề vẫn quấy nhiễu hắn!
Bạch Tuyết theo Lãnh Dạ vài ngày rồi,cô rốt cuộc có mang thai hay không ? Hắn không hiểu vẫn đang suy nghĩ vấn đề này!
"Cái kia, Bạch Tuyết? Thân thể cô có sao không?" Lâm Giang hỏi, kỳ thực, hắn là nghĩ nhắc nhở chuyện Bạch Tuyết mang thai . Thế nhưng, Bạch Tuyết
cho là hắn hỏi chính là, uống quá nhiều rượu .
"Tôi không sao, tôi rất tốt, hôm nay cám ơn cậu, tôi phải đi." Bạch Tuyết đứng dậy chuẩn bị rời đi .
"Tôi tiễn cậu." Lâm Giang hôm nay không muốn xuống tay với Bạch Tuyết, cô là vô tội , còn chuyện giữa hắn và Lãnh Dạ là chiến tranh, hắn không thể
hi sinh Bạch Tuyết, hắn có thể dùng hành động đạt được tâm Bạch Tuyết ,
thế nhưng hắn không thể nhường Bạch Tuyết cho Lãnh Dạ, hắn làm không
được, hắn không đành lòng!
Chẳng biết rằng khi Bạch Tuyết lên xe , một người đã sớm chờ ở trong xe, chờ con mồi chậm rãi tới gần hắn...