Bạch Tuyết bị Bình Tĩnh mạnh mẽ ôm lấy, sau đó lại bị nhét vào trong
xe, cô thuận thế ghé vào chỗ ngồi phía sau xe khóc lên. . . . . .
Bình Tĩnh đau lòng nhìn Bạch Tuyết ngồi phía sau xe, vì sao cô lại khóc thương tâm như vậy? Chẳng lẽ?
"Anh ấy không thích hợp với em. . . . . ." Bình Tĩnh dịu dàng an ủi
Bạch Tuyết, kỳ thực lời nói của anh rất đúng, Bạch Tuyết cùng Lãnh Dạ
căn bản không phải cùng một thế giới, phẩm chất của Lãnh Dạ Bạch Tuyết
làm sao có thể chịu được, cô đi theo Lãnh Dạ chỉ biết thống khổ, hiện
tại rời khỏi là chuyện tốt, cô gái ngốc vì sao còn muốn khóc?
"Thực xin lỗi. . . . . . Trong lòng tôi khó chịu. . . . . ." Bạch Tuyết ngẩng đầu, Bình Tĩnh nhìn Bạch Tuyết rơi nước mắt đầy mặt, anh hận
không thể ôm cô vào trong ngực an ủi, cũng bảo vệ cô thật tốt, sẽ không
làm cho cô thương tâm!
Cô gái đẹp nhất chính là khi cười, mà không phải khóc!
Những giọt nước mắt kia giống như trái bom tàn phá, khiến trái tim Bình Tĩnh như bị bóp nát!
Anh chưa bao giờ vì cô gái nào phiền não, giờ phút này anh lại lao lực
ra sức suy nghĩ làm thế nào mới có thể làm cho Bạch Tuyết vui vẻ đứng
lên?
"Chẳng lẽ em yêu. . . . . ." Bình Tĩnh nhìn Bạch Tuyết khóc vô cùng thương tâm đoán hỏi.
"Không phải như anh nghĩ. . . . . ." Bạch Tuyết cuống quít giải thích.
Cô làm sao có thể yêu một người đàn ông luôn coi mình làm đồ chơi?
Người đàn ông này một phút trước còn ở trong thân thể cô, ngay sau đó đã ném cô ra ngoài xe, cô làm sao có thể yêu loại người máu lạnh này!
"Cám ơn anh, tôi muốn về nhà!" Bạch Tuyết dự định mở cửa xe.
"Đừng xuống xe, tôi đưa em về nhà." Bình Tĩnh nhanh chóng khởi động xe, chỉ sợ Bạch Tuyết xuống xe, anh muốn đích thân đưa cô trở về mới có
thể yên tâm.
"Cám ơn anh. . . . . ." Bạch Tuyết lại nói lời cảm tạ, còn muốn nói thêm điểm gì? Nhưng há miệng thở dốc lại ngậm
miệng, cô rất tò mò Bình Tĩnh làm sao mà biết cô ở trong này? Chẳng lẽ
là anh ấy báo cho Bình Tĩnh đến sao?
Cẩn thận nghĩ lại, có lẽ chính là trùng hợp đụng phải! Cô nào có vị trí
tồn tại trong lòng anh!
Nếu để ý, thì như thế nào bỏ cô lại!
Bạch Tuyết về nhà, cha cùng dì Mai đều rất cao hứng, trên bàn làm rất
nhiều món ăn ngon, còn nói đây là nhà của cô, không bằng nói đây là gia
đình của họ, ba phần bát đũa, còn có đầy một bàn ăn ngon, bên cạnh còn
có rượu đỏ, giống như muốn chúc mừng chuyện gì?
Bạch Tuyết không để ý đến bọn họ, lập tức đi đến phòng của mình.
"Gọi to! Bạch Tuyết, con đã trở lại, con hiện tại đã làm công lớn cho
nhà chúng ta, cha ở công ty mới nhận được một đơn hàng mua bán lớn,
chúng ta sắp phát tài , mau tới mau tới, ăn cơm . . . . . ."Dì Mai đi
tới, kéo Bạch Tuyết đến, sau đó đi đến nhà ăn.
Nhìn trên bàn cơm tất cả đều là đồ ăn ngon , Bạch Tuyết nản lòng thoái chí, cái người đàn ông kia tốc độ thật sự là mau, cô chân trước vừa chạy về nhà, anh
đã làm tốt mọi truyện, thật nhanh!
Hoá ra người như vậy làm chuyện gì cũng đều nhanh chóng, chỉ là? Anh hận không thể lập tức cùng cô phủi nhanh quan hệ!
"Bạch Tuyết đến đây, mau ăn, nuôi thân mình cho tốt, vì đã nhiều ngày
vất vả."Dì Mai bắt đầu gắp rau cho Bạch Tuyết, cha Bạch Tuyết dùng
chân đá đá vợ mình một chút, ý bảo nói chuyện chú ý một chút, bởi vì
Bạch Tuyết cúi đầu thấp xuống, xem ra là lại phát khóc.
Loại chuyện này ai thích bị người khác nói ra ngoài miệng, nhất là người nhà mình!
"Mẹ, người không phải uống lộn thuốc chứ? Đây là làm sao? Ngừơi là
trưởng bối, làm sao phải lấy lòng chị ta như vậy!" Em gái cùng cha khác mẹ của Bạch Tuyết ở một bên chanh chua nói.
"Được rồi, đều
nói ít đi một câu, ăn cơm!" Người đàn ông duy nhất trong nhà nói, mọi
người đều ngoan ngoãn bưng bát lên ăn, trong mắt Bạch Tuyết tất cả đều
là nước mắt, cô không biết là nước mắt rơi cả vào cơm, hay là nguyên
nhân khác? Chỉ cảm thấy mỗi một phần cơm ăn lên đều có vị mặn chát, đau khổ . . . . . .