Lãnh Dạ vừa lái xe vừa nhìn lại Bạch Tuyết, chỉ lo lắng cô nằm ở phía sau không cẩn thận bị lăn khỏi ghế.
Xe vừa dừng lại ở trước cửa biệt thự, Lãnh Dạ liền đem Bạch Tuyết ôm lên
lầu, đặt cô nằm lên giường,đắp kín chăn cho cô. Sau đó liền đi xuống lầu nấu chút cháo cho cô ăn ấm người.
Chờ Lãnh Dạ nấu cháo xong lại đi lên lầu thì đã thấy Bạch Tuyết dần tỉnh lại, cô liền nhìn đến
một bóng người mơ hồ hướng cô đi tới, cô liền dãy dụa muốn đứng lên,
chẳng lẽ cô lại bị người ta mang đi , người đàn ông này rốt cuộc muốn
làm gì?
"Là tôi, là tôi, không có việc gì , không có việc gì ." Lãnh Dạ nhìn thấy Bạch Tuyết dãy dụa liền an ủi cô.
Nhưng mà Bạch Tuyết căn bản là đang mơ mơ màng màng nhìn không rõ người trước mắt , mà chỉ cảm thầy trước mắt có một cái bóng mơ hồ, cô dùng hết
toàn lực vùng vẫy hai tay, lo lắng bóng người đó tới gần cô, đẩy bóng
dáng đó ra, dùng toàn bộ khí lực hét lên.
"Tránh ra, tránh
xa tôi ra, tôi không phải gái bán thân, tôi không phải !" Trong lời nói
của Bạch Tuyết lại một lần nữa làm lòng Lãnh Dạ đau đớn, hắn nhíu chặt
lông mày lại, rốt cuộc lúc trước ở bên ngoài cô đã xảy ra chuyện gì? Vì
sao cô lại đem bản thân mình chật vật như vậy? Nhất định hắn sẽ phải tìm được cái tên đàn ông đã khi dễ cô và phế đi hắn.
Lãnh Dạ đi nhanh tới bên giường ,đem Bạch Tuyết đang kêu khóc ôm vào trong ngực,
ai ngờ Bạch Tuyết lại một ngụm, hung hăng cắn vào cổ tay của hắn, ban
đầu Lãnh Dạ không nhúc nhích, để mặc cho cô cắn đến khi cổ tay bắt đầu
chảy máu.
Đồng thời, Bạch Tuyết rất tò mò, vì sao người đàn
ông này tay đã chảy cả máu , mà hắn còn không chịu buông cô ra? Chẳng lẽ người này không biết đau là gì, nhưng mà, cô đã cảm thấy Hương vị mằn
mặn của máu tươi.
"Cầu anh buông tôi ra đi, vừa rồi tôi cắn
anh là tôi không đúng, lúc này đây, lúc này đây tôi cắn anh là do tôi
rất sợ hãi!" Bạch Tuyết khiếp đảm nói nhỏ, cô không biết mình lần này
còn có thể chạy trốn được không nữa, cho nên cô quyết định cầu xin tha
thứ, hi vọng người đàn ông này tâm tính tốt, sẽ chịu thả cô ra!
Khôn mặt Lãnh Dạ lúc này rất là khó coi, vừa rồi là tên khốn khiếp nào đã
khi dễ cô? Nếu tìm được tên đó, hắn nhất định sẽ chặt hết tay
chân.
"Bạch Tuyết, là tôi, tôi là Lãnh Dạ, tôi là Lãnh Dạ, đừng sợ, tôi ở trong
này, tôi ở trong này." Lãnh Dạ không ngừng lặp đi lặp lại lời nói, chỉ
hi vọng Bạch Tuyết trong mơ hồ có thể nghe thấy được.
Bạch
Tuyết nghe thấy được tiếng nói quen thuộc, là anh, người ôm cô chính là
Lãnh Dạ sao? Không thể tin được ngẩng đầu lên, cố gắng làm cho ý thức
của mình thanh tỉnh một chút, một lát sau liền nhìn lại, cô liền chảy
xuống hai hàng nước mắt trong xuốt , nước mắt theo khuôn mặt liền lăn
xuống , cô nhận ra tiếng nói này , cũng nhận ra được khuôn mặt này, cho
nên cô mới khóc lên thành tiếng.
"Ô ô. . . . . . Lãnh Dạ. . . . . . Ô ô. . . . . . Nói cho hắn biết. . . . . . Tôi không phải bán
thân. . . . . . Ô ô. . . . . . Tôi không bán. . . . . . Ô ô. . . . . ."
nghe được lời Bạch Tuyết nói nhỏ làm cho Lãnh Dạ giận đến cắn môi, hắn
tuyệt đối sẽ không bỏ qua tên hỗn đản đó!
Nhìn lại người phụ nữ khóc thương tâm ở trong lòng ngực của hắn , cô càng khóc âm thanh
càng khản đặc lại , Bạch Tuyết vừa khóc thân thể vừa kịch liệt run rẩy
không ngừng , làm cho cô cực kỳ giống đứa bé chịu ủy khuất.
Bạch Tuyết đang khóc rất khổ sở, trong ánh mắt của Lãnh Dạ nhất thời phảng
phất như dao găm sắc bén, lộ ra sát khí lạnh lùng , cô rốt cuộc đã trải qua sự việc gì? Hắn lại một lần nữa tự hỏi chính mình.
Lúc này, hắn rất phẫn nộ chỉ muốn giết người!
Nhưng mà, nhìn lại người phụ nữ ở trong lòng, giọng điệu của hắn lại trở nên nhẹ nhàng khác thường.
"Đừng sợ, người xấu đã đi rồi, đừng sợ, không có việc gì , cô rất an toàn ."
Lãnh Dạ một bên dỗ Bạch Tuyết, một bên nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng của
cô, tựa như dỗ đứa nhỏ , chỉ chốc lát sau quả nhiên thấy hiệu quả, Bạch
Tuyết đã bình tĩnh lại, ghé vào trên bả vai hắn chậm rãi nằm ngủ, một
cánh tay nhỏ bé còn ôm thật chặt cổ của hắn, giống như lo lắng hắn sẽ
rời đi?