“Ai là người nhà với
nó?” Ức Ức lạnh lùng nói, sắc mặt cực kỳ khó coi. Thực ra, sắc mặt Ức Ức khó coi, thì sắc mặt Bạch Tuyết cũng thay đổi, cô cho là cô có thể chấp nhận mọi thứ của Lang Vương, thế nhưng, khi thật sự đối mặt với người
phụ nữ của anh và con trai anh, cô đau đến mức không thở nổi, dù vậy, cô nhất định phải chịu đựng, bởi vì cô có con trai, cô không muốn con trai trở thành một đứa trẻ không ai muốn.
“Chậc chậc chậc, đứa nhỏ này thật đáng yêu, đương nhiên chúng ta là
người nhà rồi, mẹ mày cướp người đàn ông của tao, mày nói chúng ta có
phải là người nhà không?” Yêu nữ ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Trong nháy mắt sắc mặt Bạch Tuyết trở nên trắng bệch, thân hình run một
cái, thiếu chút nữa là không ôm nổi con trai, đương nhiên Ức Ức cảm thấy được mẹ mình bị hoảng sợ, trợn mắt lên giận dữ nhìn yêu nữ.
Nghe thấy người phụ nữ kia nói vậy, giây phút đó cô như bị ai đâm, đau đến không thở nổi.
Ức Ức trượt từ trong ngực Bạch Tuyết xuống, đứng trước mặt yêu nữ, căm
tức nhìn cô ta, tay nhỏ nắm lại thành quyền, cậu dùng hết sức lực toàn
thân, nhịn không ra tay. Chỗ này là nhân gian, cậu không thể sử dụng
pháp lực, nếu vậy thì nhân gian sẽ đại loạn, cậu không thể không có
trách nhiệm như thế, người ở đây đều là người phàm, cậu không thể gây
tổn thương cho những người vô tội!
“Yêu nữ, không cho phép bắt nạt mẹ ta...” Ức Ức sử dụng suy nghĩ cảnh
cáo yêu nữ, lời nói của yêu nữ đã kích động cậu, con ngươi đen như mực
trừng to, giận dữ nhìn cô ta.
“Tiểu quỷ, tao đúng là yêu nữ. Nhưng không phải mày cũng là con trai của yêu sao?” Yêu nữ cũng sử dụng suy nghĩ cảnh cáo Ức Ức.
“Hừ! Yêu mà cũng có tốt hay xấu sao.” Ức Ức vẫn căm tức nhìn yêu nữ như cũ.
“Bạch Tuyết, đây chính là con trai mà cô sinh cho anh ấy sao? Nhỏ quá
đi! Chẳng lẽ là không được ăn đầy đủ chất dinh dưỡng? Chậc chậc!! Thật
là đáng thương, nhìn vóc dáng chắc còn chưa cao bằng thú cưng mà tôi
nuôi đâu nhỉ?” Yêu nữ chế giễu nói.
Ức Ức tức giận hận không thể đi lên xé nát yêu nữ này.
Bạch Tuyết đứng dậy, ôm lấy Ức Ức.
“Con trai, chúng ta đi thôi.”
“Đứng lại...” Đứa bé trai kia lạnh lùng gọi Bạch Tuyết lại.
Bạch Tuyết híp mắt, cánh môi mềm mại mím chặt, khóe miệng lộ ra ý lạnh.
“Tiểu quỷ, mày có biết tại sao cha phải cùng với người phụ nữ này đẻ ra
bọn mày không, bởi vì chúng mày rất hữu dụng đối với bọn tao, mày cho
rằng cha ở lại nơi này là vì thương chúng mày sao? Hừ, mày quá ngây thơ
rồi!” Con trai của yêu nữ lạnh lùng nói.
“Cha có loại con như mày, thật sự là một loại sỉ nhục!” Ức Ức sắc bén
nói, trượt từ trên người Bạch Tuyết xuống, bây giờ cuộc đại chiến
đã sắp đến, tại sao cậu lại có thể để mẹ ôm mình, tuy mẹ là đang bảo vệ cậu,
thế nhưng lúc then chốt cậu còn muốn bảo vệ mẹ hơn.
“Sỉ nhục! Ba người bọn mày mới là nỗi sỉ nhục của chúng tao! Mày nhìn
lại bản thân mình xem, tao chỉ cần một đầu ngón tay là có thể ném mày ra ngoài!” Con trai yêu nữ cợt nhả nói.
“Vậy thì tốt, ra ngoài tìm chỗ rộng rãi, xem mày ném kiểu gì.” Ức Ức
không thể nhịn được nữa, đành phải gọi bọn chúng ra ngoài, tìm chỗ không có ai mà hung hăng so tài một chút.
“Tiểu quỷ, tao biết lai lịch của mày, cũng biết mày không đơn giản.
Chẳng qua nếu bây giờ mày dám sử dụng một chút pháp lực nào, mày sẽ chết ngay lập tức, chứ đừng nói là bảo vệ cho con đàn bà này!” Con trai yêu
nữ hung tàn nói.
Ức Ức không nói gì, lạnh lùng trừng mắt về phía khuôn mặt yêu nghiệt của cậu ta, đây thật sự là con trai của cha sao? Sao có thể hung ác như
vậy!
Không khỏi tiếc thay cho Lang Vương.
“Bọn mày dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, tao thấy mất mặt thay cho chúng mày!” Ức Ức lạnh lùng nói.
“Không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn đi.” Con trai yêu nữ nói.
Bạch Tuyết bước một bước lên phía trước, chắn trước mặt Ức Ức.
“Đồ hèn hạ, bọn mày đã làm gì con trai tao?” Bạch Tuyết tức giận gầm nhẹ.
“Đồ hèn hạ? Bà đi cướp đàn ông chẳng lẽ không hèn hạ sao? Hừ! Hôm nay
tôi tới đây là để đòi lại công bằng cho dì! Nói đi, bà muốn chết theo
cách nào?” Bé trai hung ác nói.
Câu nói của bé trai đâm vào trong lòng Bạch Tuyết, trong mắt ứ nước, hóa ra là cô đi cướp đàn ông sao!
“Bạch Tuyết, nếu như cô muốn con cô còn sống, thì cô biết đã biết phải làm gì chưa?” Yêu nữ nham hiểm nhìn Bạch Tuyết.
“Yêu nữ, đừng hòng uy hiếp mẹ ta, mẹ, chúng ta không cần để ý đến ả,
chúng ta đi.” Ức Ức lạnh lùng nói, chẳng qua trên trán đã bắt đầu toát
mồ hôi lạnh.
Cậu cảm giác toàn thân bất lực, biết bây giờ mình không có năng lực bảo vệ cho mẹ, cho nên rời đi là lựa chọn sáng suốt nhất.
Chỉ là!
“Thế nào? Tiểu quỷ, có cảm thấy gì không, có phải cảm thấy