Vì thế Lâm Giang liền trở về phòng học.
Suy nghĩ lại một chút, vừa rồi Bạch Tuyết rõ ràng không mặc gì cả chẳng
phải thăng nhóc kia vừa được lợi à, trong lòng hắn liền ghen tị đến phát điên!
Nhưng mà, mấy người khi dễ Bạch Tuyết kia hắn nhất định phải tìm phương thức giáo huấn bọn họ một chút.
Lâm Giang nhìn thấy Khang Cốc đang thu thập túi sách của Bạch Tuyết, liền
biết đây là chuẩn bị giúp Bạch Tuyết xin phép nghỉ, vì thế, hắn đoán
rằng cơ hội của hắn đã đến rồi, hắn đã đi điều tra qua bối cảnh gia đình của Bạch Tuyết,vì vậy cô lúc này khẳng định sẽ không muốn trở về nhà!
Còn có Khang Cốc khẳng định còn phải tiếp tục ở lại trường học.
Sau khi Khang Cốc hướng thầy giáo xin nghỉ xong, hắn liền đem cặp
sách đưa cho Bạch Tuyết, Bạch Tuyết nói rằng phải về nhà, nên không cần
hắn cùng đi, vì vậy Khang Cốc bất đắc dĩ, đành phải ngoan ngoãn trở lại
lớp học!
Bạch Tuyết cúi đầu, tận lực tìm kiếm nơi có ít người đi
đến, cô vốn không nghĩ sẽ về nhà, nếu không lại phải hướng mẹ kế giải
thích tại sao mình lại biến thành như vậy? Còn có những vết thuơng trên
người nữa, cô không muốn để người nhà nhìn thấy, cô không muốn đối với
bất kỳ người nào nhắc tới chuyện mới vừa rồi sảy ra, đó là sự sỉ nhục
lớn nhất từ trước đến nay, bị người ta lột đồ, bị người ta chụp ảnh!
Cô hiện giờ chỉ muốn im lặng tìm một chỗ an tĩnh!
Bạch Tuyết trong lòng đang tính toán đi đâu tìm một chỗ an tĩnh , rồi đợi
đến khi trời tối sẽ lại trở về nhà, có lẽ đến lúc đó những vết sưng trên mặt sẽ giảm?
Ngẩng đầu lên, mù quáng nhìn về phía trước, bỗng
nhiên suất hiện một bóng dáng quen thuộc ở phía trước, kia không phải là bạn học mới chuyển đến ngồi cùng bàn với cô sao? Cậu ta như thế nào lại xin nghỉ , xem ra bộ dáng không được thoải mái thì phải?
Bạch Tuyết bước nhanh qua đó.
"Bạn học? Cậu làm sao vậy?"
Bạch Tuyết bất chấp cả người đau đớn, liền tiến đến đỡ Lâm Giang.
Lúc Lâm Giang ngẩng đầu lên, liền đau lòng nhìn qua Bạch Tuyết, nhưng
không giám dừng lại một phút ở trên gương mặt bị thương này, bởi vì lo
lắng sẽ làm cho cô buồn!
Hắn thề, đây một lần cuối cùng hắn đi
lừa người phụ nữ đơn thuần này, vì tranh thủ sự khờ dại của Bạch Tuyết,
hắn chỉ có làm như vậy mới có thể khiến cho Bạch Tuyết chú ý!
"Hoá ra là Bạch Tuyết, tôi buổi trưa ăn đồ ăn bị đau bụng, nên phải về nhà
nghỉ ngơi, ai biết lúc này bụng lại đau không chịu nổi! Cậu giúp tôi cầm cặp sách được không? Nhà của tôi ở ngay
phía trước." Lâm Giang đau đớn
nói, Bạch Tuyết vừa nhìn mồ hôi trên trán cậu ta, biết cậu thật sự khó
chịu, thế là, thế là đành Cầm lấy cặp sách và đưa Lâm Giang cùng nhau đi về nhà.
Quả nhiên, nhà Lâm Giang rất gần, đi một lát đã đến, chỉ là Bạch Tuyết không ngờ, nhà cậu ta hoá ra lại giàu có như vậy,căn hộ
này cùng biệt thự của Lãnh Dạ không kém hơn là bao, Hai! Vì sao lại nghĩ tới anh ta rồi? Cái tên đàn ông lạnh lùng kia cả ngày chỉ biết vô tình
tàn phá cô! Căn bản là không biết yêu quý cô, đàn ông như vậy có lẽ là
hẳn nên rời xa? Thế nhưng trong lòng vì sao luôn luôn lơ đãng là lại
nghĩ đến anh chứ!
Bạch Tuyết theo Lâm Giang đi vào phòng khách.
"Trong nhà của cậu có túi chườm nóng hay không vậy?" Bạch Tuyết hỏi, Lâm Giang cho rằng Bạch Tuyết muốn chườm mặt, bởi vì mặt của cô vừa hồng vừa
sưng, tất cả phụ nữ đều thích mình đẹp, vì vậy khẳng định nhìn mình thế
này rất không thích, cho nên cô mới có thể gấp như vậy tìm túi chườm
nóng.
"Không có túi chườm nóng!" Lâm Giang xin lỗi nói, tôi cũng không có dùng thứ đồ kia , hay là đi mua một cái đi?
"Cậu chờ đấy, tôi sẽ ra ngoài một chút, vừa rồi tôi có nhìn thấy phía dưới
có một siêu thị, tôi đi một chút rồi sẽ trở lại ngay." Bạch Tuyết buông
cặp sách bước nhanh ra ngoài .
Lâm Giang rất hiếu kỳ, mặt bị sưng thì phải dùng tới túi chườm nóng sao? Người phụ nữ này quả nhiên thật
kì lạ , gấp gáp như vậy chạy ra ngoài, cũng không có xem lại chính mình
giờ chật vật ra sao!
Chỉ chốc lát sau, Bạch Tuyết đã trở về, cô cầm túi chườm nóng liền hướng phòng bếp đi vào, sau đó đun một bình nước nóng.
Lâm Giang vì giành được đồng tình của phụ nữ , liền tiếp tục ra sức làm bộ khó chịu.
Mà chẳng biết rằng, một lúc nữa thôi hắn sẽ không thể giả trang nổi nữa, bởi vì Lang Vương tới...