Dì của Dương Phỉ có chút lo lắng , một người phụ nữ mà trên mặt có nhiều
vết nứt như vậy, thì người đàn ông nào nhìn thấy sẽ thích chứ! Liền
không khỏi vì Phỉ Phỉ mà lo lắng!
"Bác sĩ nhất định phải
nghĩ biện pháp chữa khỏi cho tôi?" Dương Phỉ cũng nóng nảy, vốn tưởng
rằng chỉ là bị dị ứng, mấy ngày nữa sẽ tốt thôi, ai ngờ Bác sĩ lại nói
nó nghiêm trọng như vậy? Thế có phải là những vết nứt này sẽ rất lâu mới khỏ hay khôngi?"Không thể như vậy được".
Dương Phỉ ngày càng lo lắng, vậy phải làm sao bây giờ? Cô còn phải dựa vào khuôn mặt này để đi kiếm bạn trai nữa!
"Phỉ Phỉ, con đừng lo lắng, cứ đi về trước, chờ ta cùng Bác sĩ xem xét tình
hình rồi sẽ gọi điện thoại báo cho con, đến lúc đó con tới kiểm tra lại
có được hay không?" Dì Dương Phỉ đau lòng an ủi.
Dương Phỉ đành gật đầu một cái, cầm lấy thuốc bác sĩ đưa cho rồi đi về trước.
Dương Phỉ trong lòng nghĩ: nhất định là bác sĩ khám nhầm rồi, làm gì có bệnh
da kì quái như vậy chứ! Bác sĩ chỉ hù dọa người khác thôi, nhất định là
bác sĩ nhầm! Dương Phỉ tự mình an ủi bản thân.
Đem thuốc bỏ vào túi sách, lấy ra tờ xét nghiệm kia, trong lòng liền tốt hơn, bởi vì cơ hội báo thù đã tới.
Hai ngày này, Bạch Tuyết đúng giờ đi học, đúng giờ tan học, việc duy nhất
không giống chính là, sau khi tan học cô đều bị Lãnh Dạ đón trở về biệt
thự!
Thật ra thì, giờ khắc này ở trong lòng cô trở về nơi
nào đều cũng đều như nhau, về nhà lại phải nhìn sắc mặt của mẹ kế! Trở
về biệt thự của Lãnh Dạ cũng phải đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng mà thôi, nhưng nếu cho cô lựa chọn, thì cô lại muốn ở bên cạnh Lãnh Dạ
hơn!
Trong lòng có chút khổ sở, có phải hay không ý nghĩ của mình càng trở nên xấu xa hơn!
Cô có nhà của mình, cô nên về nhà mới đúng a!
Trong lòng rất mâu thuẫn, muốn đi, rồi lại không dám đi!
Thật ra thì cũng không muốn đi!
Trước kia cô chỉ muốn cuộc sống của mình khôi phục sự yên ổn như trước kia , không bị người nhà gây khó khăn, bản thân vẫn còn trong sạch! Nhưng
bây giờ có phải cô lại bị điên mất rồi , có lúc tự nhiên lại hy vọng có
thể vẫn được như vậy ở cùng người đàn ông lạnh lùng này!
Cô
càng biến thành kẻ xấu? Uỷ khuất lắc đầu, nếu như cô thật sự trò nên
xấu xa? Thì đó cũng là một tay cha phá hủy cô, bởi cô vốn không phải là
một người như thế!
Bạch Tuyết mỗi
ngày đều bị Lãnh Dạ đưa đi đón về, Lâm Giang rất là sốt ruột, nhưng mà hắn nhất định phải thận
trọng, bởi vì Bạch Tuyết rất nhát gan, không thể gấp gáp, nếu không sẽ
hoàn toàn ngược lại hù dọa cô chạy mất!
Hắn biết Bạch Tuyết
là một người phụ nữ thiện lương, hắn cũng đã từng không muốn chờ đợi mà
dùng mọi thủ đoạn để có được Bạch Tuyết ! Nhưng mà hiện tại hắn suy nghĩ cẩn thận lại, hắn muốn chính là Kim Đan, hắn không thể vì một người mà
làm trể nãi đại sự của mình, ở yêu giới còn có một đám phụ nữ chờ hắn,
hắn không thể giống như Lang Vương chỉ vì một một con người mà ở chỗ này lãng phí thời gian!
Nơi này vốn không thuộc về hắn, hắn chỉ cần giết chết Lang Vương, sau đó lấy được Kim Đan trở về yêu giới, thì vị trí Lang Vương chính là của hắn , nghĩ tới đây hắn lại có thêm động
lực, đối với Bạch Tuyết, hắn không cần mềm lòng, bất kể hãm hại hay lừa
gạt chỉ cần tới tay là được, đến lúc đó không thắng được còn có thể dùng người phụ nữ này uy hiếp Lang Vương giao ra Kim Đan.
Lâm
Giang mỉm cười nhìn Bạch Tuyết ngồi bên cạnh, trong lòng lại suy nghĩ
làm như thế nào để bắt được cô? Ngay lúc này chính là tình huống sói đội lốt người, Bạch Tuyết thiện lương còn mỉm cười đáp lễ lại hắn.
"Có chuyện gì sao?" Bạch Tuyết nhìn thấy cậu bạn ngồi cùng bàn nhìn mình cười cười, liền hỏi.
"Tôi, tôi thật ra thì muốn bạn giúp tôi cùng học tập, bởi vì tôi mới chuyển
trường, nên có nhiều chỗ theo không kịp!" Lâm Giang khó sử nói.
"Không thành vấn đề a, dù sao tôi cũng muốn ôn tập, sau khi tan học chúng ta tìm một chỗ cùng nhau học là được."
Bạch Tuyết quá thiện lương, liền bị bề ngoài đáng thương của Lâm Giang lừa,
không hề nghĩ ngợi đã đáp ứng, cô lại quên mất bây giờ mình còn ở tại
biệt thự của Lãnh Dạ, chứ không phải ở nhà mình, vì vậy Lãnh Dạ sẽ đến
đón cô về nhà.