Doanh trại Lăng Vân.
Tề Lượng lấy từ trong chiếc ba lô hai quai ra bánh bích quy, cải bẹ, đồ uống, ăn uống đối phó tạm bợ như vậy coi như xong bữa tối.
Anh ta vừa ăn vừa nghĩ trong lòng, sức lực của mình có hạn, ở nhà nhiều đồ ăn không thể mang ra được.
Có lẽ bắt đầu từ ngày mai, anh ta nên tìm người lập thành một đội, cùng nhau chuyển vật tư đến doanh trại.
Đang suy nghĩ, đột nhiên một thông báo nhảy ra trước mắt: [ Trời đã tối, những người không phải cư dân doanh trại không được phép ở trong doanh trại,, xin hãy rời đi trong vòng 5 phút.
]
Tề Lượng đột nhiên mở to mắt.
Muốn ở qua đêm trong doanh trại phải trả tiền? Không trả tiền thì không được ở nữa sao?
Mở túi quần ra, bên trong chỉ có 1 đồng anh ta nhặt được trên đường bỏ trốn ...
"Trả 5 đồng thì được làm cư dân tạm trú trong 24 giờ à? Sao đắt vậy!" Có người bên cạnh kêu thảm ngay lập tức.
"Tôi, tôi không phải người chơi gì đó, không có kỹ năng cũng không có trang bị, phải tìm đồng xu ở đâu đây?" Một người phụ nữ ôm con lo lắng hỏi.
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên nhíu mày, sắc mặt ảm đạm: "Một người 5 đồng xu, hai người là 10 đồng, ba người 15 đồng.
Hiện tại trong tay chỉ có 7 đồng, nhà ta có ba người, vậy phải làm sao đây?"
Một cậu bé mười lăm mười sáu tuổi hiểu chuyện nói: "Ba cho em gái con ở lại doanh trại đi.
Chúng ta ra ngoài gϊếŧ mấy con tiểu quái để góp đủ tiền ở qua đêm."
Một cô bé 13 tuổi lắc đầu nguầy nguậy: "Không, chúng ta cùng nhau đánh quái đi.
Em có kỹ năng, có thể giúp mọi người một tay."
Ba người chưa kịp thương lượng xong thì một ánh sáng trắng lóe lên, những ai không phải cư dân bị truyền tống ra ngoài, doanh trại chỉ còn phân nửa.
Cùng lúc đó, bảng giao diện thuộc tính hiện lên:
[ Cư dân có thể cư trú: 200 ]
[ Cư dân hiện có: 147 ( 142 cư dân tạm trú) ]
"Khó khăn lắm mới tìm được khu an toàn, sao lại không cho ở vậy?" Một cô gái chịu đả kích quá lớn, không nhịn được khóc thành tiếng: "Tại sao phải sao phải trả 5 đồng xu mới được ở lại? Trả vàng không được sao? Còn không thì nộp lương thực cũng được!"
"Lập đội đánh quái, có ai muốn lập đội với tôi không? Vật phẩm rơi ra chia đều, đồng xu cũng chia đều." Cùng lúc đó có người hét lên.
"Nơi này không cho tôi ở, tự nhiên sẽ có chỗ khác cho tôi ở, tôi không thèm đợi!" Có người mang theo hành lý giận dữ rời đi.
Còn có người nói: "Hiện tại trễ quá rồi, xung quanh tối om, không thích hợp đi ra ngoài.
Doanh trại không cho vào thì chúng ta cứ ngủ một đêm ngay bên cạnh doanh trại là được.
Đợi trời sáng rồi chúng ta lập đội đánh quái."
Lúc này, một người đàn ông mập mạp đi tới: "Trong tay tôi còn dư đồng xu, có thể trao đổi."
Nhiều người vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi thăm tỷ giá trao đổi.
Vừa nghe một túi gạo 5kg chỉ có thể đổi 5 đồng xu, bọn họ nổi khùng lên.
"Ăn cướp à?!"
"Không thể cho tôi mượn vài đồng sao? Tôi hứa sáng mai nhất định sẽ trả lại."
"5kg gạo đổi 10 đồng thì còn nghĩ lại.
5kg đổi 5 đồng? Nghĩ gì thế!"
Người đàn ông mập ngay thẳng nói: "Tiền này là đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được."
"5kg gạo đổi 10 đồng? Hừ, nghĩ hay nhỉ."
"Dù sao cũng là giá này, muốn thì đổi không thì thôi."
"Mấy người tiếc lương thực dự trữ? Còn tôi không tiếc mấy đồng xu vất vả mới kiếm được này à! Thấy sắp tiết kiệm đủ rồi, tôi có thể đến xưởng mộc mua trang bị ngay.
Bây giờ giúp đỡ các người tôi lại phải tích tiền lần nữa."
Nghe anh ta nói vậy, một số người tỏ ra do dự.
Lúc này, cô gái vừa nãy hỏi sao không thể giao vàng và lương thực để làm phí qua đêm dứt khoát nói: "Tôi đổi với anh!"
Vừa dứt lời thì đưa một túi 5kg gạo ra.
Người đàn ông mập nhận lấy bao gạo rồi vui vẻ giao đồng xu.
Một giây sau cô gái quay trở lại doanh trại.
Giao dịch đạt thành, tâm trạng người đàn ông mập rất vui vẻ.
Dù bận nhưng anh ta vẫn thong dong nhìn mọi người, ôn tồn nghiêm túc giảng giải: "Mạng người quan trọng hơn lương thực.
Mất mạng là mất tất cả.
Các người nghĩ kỹ xem, có đúng vậy không?"
Có người bị thuyết phục, cắn răng lấy lương thực ra trao đổi.
Cũng có người khịt mũi coi thường: "Lương thực nhiều cũng không thể lãng phí như vậy.
Không phải chỉ ở ngoài trại có một đêm thôi sao? Có thể bị gì được chứ?"
Người đàn ông mập cũng không nổi giận: "Muốn ở trong doanh trại thì ở, muốn ở ngoài doanh trại cũng được, mọi người cứ tùy ý."
Có người thuận thế ngả lưng ra đất nghỉ ngơi sát bên doanh trại.
Có người lập đội đánh quái để kiếm thêm xu.
Có người đi tìm phòng trống trong tòa nhà dân cư ở gần doanh trại, dự định sống sót qua một đêm.
Âm thanh ồn ào huyên náo dần lắng lại, bốn phía im ắng tĩnh mịch.
**
Lúc mọi người đang lo lắng tìm cách vượt qua đêm thứ ba, Vân Lăng đang kiểm kê hàng tồn trong nhà kho.
Khi ra ngoài đánh quái, cô luôn sẵn tiện lục soát những các cửa hàng ở gần đó.
Tiệm thức ăn nhanh, lẩu xoay, xiên que nướng, cửa hàng bánh ngọt, lò bánh mì, quán buffet,...!Đi nhiều chỗ thì ít nhiều gì cũng có chút thu hoạch.
Lúc này cô đang cầm giấy bút ghi chép lại từng thứ một.
Loại vật phẩm và số lượng đương nhiên quan trọng, nhưng quan trọng hơn nữa là hạn sử dụng của đồ ăn.
Những đồ có hạn sử dụng ngắn đặt ở một bên, những đồ có hạn sử dụng hơn nửa năm thì đặt ở một bên khác, phân loại thật chỉnh chu.
Thoáng một cái đã hai tiếng trôi qua.
Vân Lăng kết thúc công việc phân loại, cô cầm một bó xiên que đi ra ngoài, đây là nguyên liệu nấu ăn có hạn sử dụng ngắn nhất, nên ăn trước.
Không ngờ vừa bước ra khỏi cửa kho, đằng xa vang lên tiếng “ầm ầm” thật lớn.
Giống như một trận động đất, cũng giống như âm thanh sập nhà.
"Gì vậy gì vậy?" Mọi người trong doanh trại vẫn rất bình tĩnh nhưng những người ngoài doanh trại thì thần kinh căng cứng, nơm nớp