“Này―” Thời Hiện Sơn ở một bên hít vào một hơi, trong lòng vô cùng chấn động.
Không phải anh ta chưa từng nhìn thấy người chơi đánh Boss, trước giờ chiến trận đều rất kịch liệt, quá trình gian nan nguy hiểm. Làm sao có thể giống như đoàn đội trước mặt đè Boss đánh từ đầu đến cuối?
Boss có kỹ năng hồi máu, theo lý mà nói sẽ cực kì khó chơi. Đoàn đội thường gặp phải chắc chắn sẽ rất đau đầu vì Boss hồi máu nhanh hơn mất máu.
Thế nhưng Boss cây sồi ngay trước mắt hồi máu chỉ khiến Thời Hiện Sơn nghĩ đến một từ ― hấp hối giãy giụa.
Đây rõ ràng có tồn tại chênh lệch về thực lực. Một bên thực lực bỏ xa bên còn lại mới có thể tạo ra sự nghiền áp.
Suy nghĩ liên miên thì Boss đã chồng chất vết thương, nghiễm nhiên đã sắp chết.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vân Lăng đâm dao găm vào thân cây, ết thúc trận chiến một cách gọn gàng.
Boss tử vong, vật phẩm rơi xuống đầy đất.
Đồng xu *145, bó củi *17, cành khô *13, quyền trượng tím, ổng tên tím, cung tên màu lam, áo giáp sợi mây màu lam, giày trắng, nhẫn trắng, thẻ kỹ năng tím *1, thẻ kỹ năng lam *1.
Đồ không nhiều nhưng phẩm chất thực sự không tồi.
Vân Lăng giao quyền trượng tím cho Pháp Sư Giáp; ông tến tím mang về dự định đưa cho Xạ Thủ Ất; trang bị màu trắng bỏ vào kho lưu trữ, để các NPC đang theo thay sang trang bị màu lam.
Điều đáng tiếc duy nhất là không có rơi phụ ma thủy tinh. Bằng không trang bị đeo trên người cũng có thể có nhiều hiệu ứng phụ ma.
Ba món đồ màu tím, nên biết đủ rồi.
Vân Lăng thở dài xem xét thẻ kỹ năng.
[ Tên: Tự lành ]
Phẩm chất: cấp A
Hiệu quả kỹ năng: Dùng một lần hồi phục 20 điểm HP, thời gian cooldown 2 phút.
[ Tên: Ngụy trang (kỹ năng bị động) ]
Phẩm chất: cấp B
Hiệu quả kỹ năng: Che đậy hành tung của mình khiến địch không thể phát hiện.
Vân Lăng đem giao thẻ kỹ năng “Tự lành” cho Hộ Vệ Giáp, thẻ kỹ năng “Ngụy trang” giao cho Thích Khách Giáp, cuối cùng cũng phân phối chiến lợi phẩm phân phối xong xuôi.
Trên đường quay về, Thời Hiện Sơn thỉnh cầu: "Tôi muốn đi Tử Trúc Lâm tìm ít nguyên vật liệu, có thể chờ tôi chốc lát không?”
Đánh Boss xong thu hoạch được khá nhiều, tâm tình của Vân Lăng không tồi: "Tôi cũng phải đến rừng tre thu thập vật tư, đi cùng nhau đi.”
Nghe vậy, Thời Hiện Sơn trong lòng nhẹ nhõm hơn.
**
Trở lại thôn Lăng Vân, Vân Lăng ngạc nhiên khi thấy có nhiều gương mặt mới trong thôn.
Lại vừa thấy ――
[ Dân cư cư trú: 1000]
[ Cư dân hiện có: 423 (cư dân chính thức 96, cư dân lâm thời 327) ]
Số cư dân của lãnh địa nhanh chóng gia tăng, ngay cả cư dân chính thức đã tăng hơn lúc trước rất nhiều.
“Nếu không còn việc gì tôi đi trước đây.” Thời Hiện Sơn chặt được rất nhiều tre trong Tử Trúc Lâm, hiện giờ đang dùng dây đằng cố định chúng lại bó ở trên lưng, đi đường khá khó khăn.
“Lần sau phát hiện tung tích Boss nữa có thể lại đây nói cho tôi.” Vân Lăng nói.
“Được.” Thời Hiện Sơn đồng ý.
Hai người thêm bạn tốt rồi từ biệt, mỗi người tự tách ra.
Thời Hiện Sơn bước đi tập tễnh, mỗi bước hằn một dấu chân.
Lương Huy thấy lập tức chạy chậm chạy tới đỡ: "Về rồi sao? Mọi chuyện suôn sẻ chứ?”
Thời Hiện Sơn dỡ vật liệu xuống như trút được gánh nặng: "Đơn giản hơn dự đoán.”
Đại khái là vì gặp được người tốt.
Anh ta xoa xoa bả vai hỏi Lương Huy: "Việc tôi giao anh đã làm xong chưa?”
“Chuyện cậu dặn dò sao tôi dám không để bụng?” Lương Huy vừa nói vừa móc con dao, cưa nhỏ, cái đục và những công cụ khác từ trong túi.
“Được.” Thời Hiện Sơn gật gật đầu: "Anh ở chỗ này trông hành lý, tôi đi đây rồi quay lại ngay.”
“Này! Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Lương Huy lớn tiếng kêu gọi.
Đáng tiếc Thời Hiện Sơn đang vội vàng không quay đầu lại.
Lương Huy đỡ trán, hơi có chút đau đầu: "Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì chứ? Sao không chịu nói rõ ràng…”
Thời Hiện Sơn đi đến một quầy hàng nhỏ và ngồi xổm xuống: "Chọn 3 vật phẩm là 10 đồng đúng không?”
Chủ quán gật gật đầu: "Đúng vậy, quy tắc là như thế.”
Thời Hiện Sơn lập tức móc ra 10 đồng mua ba cuộn vải bông.
“Những thứ khác cũng không tồi, có muốn xem lại không?” Thấy anh ta không chút do dự lấy ra mấy đồng tiền, chủ sạp liền vô cùng nhiệt tình chào hỏi.
“Không cần.” Nói xong, Thời Hiện Sơn xoay người đi một quầy hàng khác―― vải bông mới vừa mua chưa được quét dầu tùng, hiệu quả chống thấm nước chưa được, Số tiền còn dư anh ta đi mua dầu tùng.
Phải nói thôn Lăng Vân thật là một chốn thần kỳ, hàng hoá hoa hoè loè loẹt, cái gì cũng có, không biết người chơi vơ vét từ đâu tới đây…
Mua một thùng dầu tùng nhỏ, Thời Hiện Sơn cầm vải bông trở về.
“Làm gì vậy?” Thấy Thời Hiện Sơn bao lớn bao nhỏ, Lương Huy chấn động.
“Đừng nói nhảm nữa! Mau đến phụ một tay.” Thời Hiện Sơn thúc giục.
Hai người một kéo vải bông, một trét dầu, nỗ lực vất vả mới trét dầu tùng lên hết toàn bộ vải bông.
“Này,” Lương Huy ngồi phịch xuống đất, đen mặt đe dọa: "Nói cho rõ ràng đi, nếu không tôi bãi công không làm nữa!”
Thời Hiện Sơn ngồi xuống tạm nghỉ, liếc mắt nhìn Lương Huy một cái, cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Không phải đang là mùa xuân trời thường mưa sao? Tôi định làm dù tre.”
Doanh thu đồ che mưa luôn luôn tốt nhất vào mùa mưa.
Lương Huy cả kinh: "Mấy thứ này…”
“Tất cả đều là vật liệu làm dù.” Thời Hiện Sơn trả lời.
Vốn dĩ anh ta đã lấy được một lô vải sợi bông, thế nhưng lúc đi dạo trong thôn Lăng Vân đã vô tình thấy dầu tùng và vải bông được bán riêng.
Anh ta nghĩ đến khi dù tre làm xong rồi bán ra, nước lên thì thuyền lên, nhất định nguyên liệu sẽ tăng giá theo. Dù sao trong tay vẫn còn chút tiền để dành chi bằng nhân lúc còn sớm đi mua hết nguyên vật liệu về.
Mặc dù làm vậy vô cùng mạo hiểm nhưng một khi thành công sẽ lập tức phát tài!
Thời Hiện Sơn ngẫm lại số mệnh của mình, xét về độ ác lẫn võ lực đều không bằng những người chơi khác.
Nhưng anh ta động não rất nhanh, lại vừa vặn biết làm dù. Ông trời đã ban cho một cơ hội thì không thể không nắm bắt.
Chỉ cần vụ mua bán này thành công, sau này có tiền vốn sẽ làm được nhiều việc hơn.
Cũng bởi vậy nên Thời Hiện Sơn mới bận rộn khắp nơi nơi để chuẩn bị.
Lương Huy chần chờ: "Nhưng hôm nay trời không mưa...”
Làm dù rồi bán cho ai?
Thời Hiện Sơn không đồng ý: "Mùa xuân mưa nhiều, rất khó nói khi nào trời sẽ mưa trở lại. Khi đó hoặc là bị nhốt ở lãnh địa hoặc là mua dù đi ra ngoài.”
Lương Huy, “…”
Tôi thấy cậu đã suy nghĩ quá nhiều.
“Ra vẻ thần bí như vậy, tôi còn
tưởng cậu có ý tưởng gì hay ho.” Đáy lòng Lương Huy sinh ra một cảm giác vô lực: "Muốn làm dù thì nói thẳng ra là được rồi. Sao phải che che giấu giấu?”
Thời Hiện Sơn không nói.
Đây là chủ ý anh ta vất vả lắm mới nghĩ ra được, cũng là cơ hội để trở mình duy nhất ngay trước mắt, tuyệt đối không thể xuất hiện bất cứ sai lầm nào!
Nói sớm cho Lương Huy biết, lỡ như ông ta không giữ mồm giữ miệng đi nói ra thì phải làm sao đây? Lỡ như ông ta nổi lên tâm tư muốn hợp tác với người khác thì biết làm sao?
Những việc liên quan đến tiền đồ, tính mạng thì không thể không phòng.
“Nguyên liệu có, công cụ có, một câu thôi, có làm hay không?” Thời Hiện Sơn lười nói nhiều: "Nếu anh không muốn tôi sẽ đi tìm người khác.”
“Đồng ý, sao lại không muốn làm chứ? Mạng Mạng của tôi là do cậu cứu, cậu nói gì tôi nghe nấy.” Lương Huy bất chấp tất cả: "Không phải chỉ là dù tre thôi sao? Làm làm làm.”
**
Theo cách nói của Thời Hiện Sơn thì ông ngoại anh ta là một thợ thủ công. Khi anh ta còn nhỏ ông thường hay làm dù tre, quạt tre, cũng từng dạy cho anh ta.
Mặc dù thời gian đã rất xa xăm, ký ức mơ hồ nhưng anh ta vẫn nhớ rõ nhưng bước tổng quan, muốn làm ra thành phẩm cũng không khó.
Lương Huy: làm ra thành phẩm không khó, cái khó là đi bán. Nếu không mưa thì ai sẽ mua dù cho bọn họ chứ?
Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng ông ta cũng không nói ra mà thành thật hỗ trợ Thời Hiện Sơn.
Thời Hiện Sơn nói anh ta nhớ rõ các công đoạn chung hiển nhiên không phải khoác lác, sau khi thử vài lần hai người mau chóng làm ra thành phẩm.
[ Tên: Dù tre (đồ che mưa) ]
Phẩm chất: Bình thường
Độ bền 10/10
Hiệu quả trang bị: Thể lực +1.
“Dù sao cũng là một món trang bị. Cậu nói xem nếu yết giá 10 đồng thì có bán được không?” Lương Huy đột nhiên nghĩ.
Thời Hiện Sơn cất dù đi và nhẹ nói: "10 đồng không bán."
Lương Huy, “…”
“Dù tre không bán được thì chúng ta ăn cái gì? Uống cái gì? Buổi tối ngủ ở đâu?” Ông ta hỏi.
Thời Hiện Sơn trả lời: "Trong bao có khoai tây, anh có thể nướng ăn.”
“Gần thôn có một con sông, nếu khát có thể trực tiếp uống nước.”
“Trong túi còn mấy đồng, không cần lo bị đuổi ra khỏi thôn, nếu thật sự không được thì ra ngoài đào một ít nguyên liệu bán lấy tiền."
Thấy Thời Hiện Sơn quyết tâm phải đợi trời mưa, muốn bán dù tre với giá cao, Lương Huy thở dài một tiếng: "Được rồi, tôi sẽ nghe lời cậu.”
Lương Huy bi quan tiêu cực, cũng không lạc quan về doanh thu từ dù tre. Nhưng trên thực tế những người chơi có chút tiền dư dả trong tay lại rất sẵn lòng mua trước một chiếc dù.
“Dù này bán thế nào?” Dù tre mới vừa làm xong đã có người nhìn thấy thò qua hỏi giá.
“10…” Lương Huy theo bản năng báo giá. Khóe mắt thoáng nhìn qua khuôn mặt âm trầm của Thời Hiện Sơn, nhất thời ông ta ủ rũ không lên tiếng nữa.
“10 đồng?” Nghe thấy giá người chơi trước mặt sáng mắt.
Thời Hiện Sơn lắc lắc đầu, “Anh nghe lầm.”
“Trời nắng, 30 đồng một cái.”
“Trời mưa, 50 đồng một cái.”
“Các người muốn cắt cổ khách hàng à!” Người chơi trừng đôi mắt đến mức tròn xoe.
Thời Hiện Sơn trấn định nói: "Nguyên vật liệu không đủ, làm được tổng cộng không mấy cái dù. Nếu anh muốn mua thì nhớ mua sớm.”
“Ai lại bỏ ra 30 đồng để mua một chiếc dù có độ bền tối đa là 10!” Người chơi căm giận nói: "15 đồng còn mua!”
Lương Huy đứng một bên mở to mắt không dám tin vào lỗ tai mình. Nếu để ông ta làm chủ, 15 đồng nhất định sẽ đồng ý...
“Đây là đồ che mưa, lại còn là trang bị, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn mua.” Thời Hiện Sơn không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn: "Ngày nắng mua còn tiết kiệm tiền hơn mua ngày mưa.”
“Hơn nữa, dù trời không mưa, ngươi bỏ ra 30 đồng mua một món trang bị tăng thể lực cũng không lỗ.”
“Mua dù đương nhiên là để dùng khi trời mưa. Nếu trời không mưa thì tôi mua nó làm gì?” Người chơi cố gắng nói lý.
“30 đồng một cái? Các người đang ăn cướp thì có!”
“Mỗi người lui một bước, 20 đồng thì sao? Nếu như các người đồng ý tôi sẽ trả tiền ngay lập tức!”
Lương Huy muốn thuyết phục Thời Hiện Sơn đừng cứng đầu như vậy, đồng ý cho xong đi.
Ai ngờ thái độ của Thời Hiện Sơn kiên quyết, nhất định không chịu buông 30 đồng.
Nếu khách hàng nói nhiều, ngược lại anh ta sẽ càng thuyết phục người ta phải nhanh tay lên, chậm chạp sẽ sẽ không mua được.
Cọ qua cọ lại hơn nửa giờ, người chơi mồm mép đều đã nói hết nhưng không có một chút tiến triển.
Người nọ tức giận trong lòng bèn ném 30 đồng ở trên bàn: "Không phải chỉ là 30 đồng sao? Tôi mua!”
Vừa dứt lời đã ôm dù nghênh ngang bỏ đi.
Lương Huy, “…”
Nói 30 đồng sẽ không ai mua dù, vậy tại sao chính anh lại bỏ tiền?
Giữa người với người có thể chân thành hơn một chút, bớt diễn trò lại một chút có được không?