Sau đó, Linh Tịch lần nữa huy động pháp trượng, từng cây gai đất đột nhiên xông ra, xuyên thấu cơ thể của bọn nó, toàn bộ chiến cục gần như nghiêng về một phía, căn bản không có bất kỳ sức đánh lại nào!- Xong rồi! Hai chân của Mộ Dung Thiên mềm nhũn, suýt nữa co quắp ngã xuống đất, trên mặt hắn càng hiện đầy hoảng sợ.
Binh chủng cấp 5, căn bản cũng không phải là bọn họ có thể đối kháng được.
Hắn ta nhìn thoáng qua thanh niên bên cạnh, dần dần lui về phía sau.
Sau đó, hắn ta xoay người một cái, phóng thẳng vào trong rừng rậm!…………- Muốn chạy trốn? Không dễ dàng như vậy đâu!Lâm Hữu vẫn luôn chú ý hành động của Mộ Dung Thiên, đương nhiên không thể nào để cho hắn chạy thoát như vậy, lập tức hạ lệnh cho các thực vật đuổi theo.
- Nhanh! Nhanh ngăn hắn lại!Đối mặt với dây leo chớp nhoáng đánh tới, Mộ Dung Thiên quá sợ hãi, vội vàng triệu tập Thiên Sứ còn lại, ngăn những thực vật kia lại.
Hắn muốn hi sinh binh chủng của mình để tìm kiếm cơ hội chạy trối chết.
- Lão đại Mộ Dung, chờ ta với!Thanh niên đi cùng với hắn cũng không ngờ hắn lại đột nhiên chạy trốn, nhất thời trong lòng đại loạn, muốn theo sau.
Nhưng một giây sau, một dây leo đột nhiên từ sau lưng hắn xông ra, xuyên thủng lồng ngực của hắn, triệt để kết liễu tính mạng của hắn, ngay cả đàn thú của hắn cũng cùng mất mạng theo.
Toàn bộ trên trận, chỉ còn lại mười Thiên Sứ của Mộ Dung Thiên, có thể nói là binh bại như núi đổ, căn bản không có cách nào ngăn cản sức công kích mãnh liệt của các thực vật.
Đợi sau khi Mộ Dung Thiên lấy lại tinh thần thì mới phát hiện đường đi của mình đã bị vô số dây leo ngăn lại, Lâm Hữu theo sát mà tới, chậm rãi xuất hiện ở trước mặt hắn.
Phù phù!Hai chân Mộ Dung Thiên mềm nhũn, té quỵ dưới đất, sắc mặt hắn ta hoàn toàn trắng bệch.
Khi thấy sát ý lạnh lẽo trong mắt Lâm Hữu, hắn ta nhất thời chấn động cả người, hoảng hốt lo sợ lên.
- Đừng, đừng giết ta, ta sẽ đi theo ngươi, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được, van cầu ngươi thả ta đi!Đối mặt với cái chết, Mộ Dung Thiên triệt để luống cuống, đâu còn quan tâm được mặt mũi gì, vừa cầu xin tha thứ vừa lui về phía sau, trên mặt hiện đầy hoảng sợ.
Nhưng hắn ta lại quên.
Vừa rồi mình đã công kích lãnh địa của Lâm Hữu như thế nào, muốn đưa Lâm Hữu vào chỗ chết, lại phách lối cỡ nào, không để Lâm Hữu vào mắt.
Nếu như đổi lại là một người khác thì chỉ sợ sớm đã bị hắn công phá lãnh địa, chết không có chỗ chôn.
Loại người năm lần bảy lượt muốn hại mình, Lâm Hữu đương nhiên không thể nào buông tha, cánh tay nhấc lên, vô số dây leo lập tức từ bốn phương tám hướng xông ra, ép thẳng về phía Mộ Dung Thiên.
- Đi chết đi!Đối mặt với sát ý không che giấu chút nào, cuối cùng Mộ Dung Thiên cũng không giả bộ nữa, đột nhiên bạo khởi, quất ra dao gặp bên hông phóng về phía Lâm Hữu.
May mắn Lâm Hữu vẫn luôn phòng bị, không có một mình tiến lên trước, nếu không thì lấy thực lực cấp 4 của Mộ Dung Thiên, hắn thật có thể