Chương 2: thân phận là hoàng hậu?!
“hoàng tỉ tỉ! Cơm đã đc đưa tới, chúng ta ăn thôi” _ “ừm ta cũng đói bụng, muội dọn ra đi”. Bạch Vân ngồi dọn cơm, còn Nhạc Mỹ ngồi thẩn thơ, tay dựa bên cửa sổ. Trời đêm nay, trăng sáng vằng vặc chiếu khắp 1 vùng trời mênh mông, tối đen như mực. Từng đợt gió nhè nhẹ thổi qua, ve vãn trên làn da mịn màng của nàng. Điện Tử Cầm k chút ánh sáng từ ngày hoàng hậu bị nhốt vào lãnh cung. Cách đó k xa, phía bên trái, điện Xa Lệ của thái hậu lại có tiếng cầm đàn vang lên trong tiếng nói cười của mọi người. Nhạc Mỹ thắc mắc: “chuyện j mà ở điện thái hậu rộn ràng quá vây?” _ “à... hoàng quý phi mang long thai đầu tiên của hoàng thất. Thái hậu quá đỗi vui mừng, liền tổ chức tiệc mời hoàng thượng cùng các phi tần tham dự tiệc. Bọn họ thật quá quắt, hoàng hậu vừa bị nhốt k lâu đã bày tiệc linh đình”. Nói đến hoàng quý phi, trong đầu Nhạc Mỹ hiện lên 1 hình ảnh: Lã Phượng An- quận chúa của Lương quốc. Một nữ tử liễu yếu đào tơ, nhan sắc tuy k bằng hoàng hậu nhưng độ hiểm độc lại hơn gấp trội. Hoàng hậu vào lãnh cung chắc nàng ta là vui vẻ nhất, vì đã đánh bại đc mẫu nghi thiên hạ. Chi ít thì trong 3 năm hoàng quý phi cũng chẳng khác nào hoàng hậu, cai quản lục cung. Nay còn mang long thai, lắm lời dị nghị rằng hoàng hậu còn lâu mới bằng hoàng quý phi. Nhưng đối với Nhạc Mỹ đó là chuyện của Từ Nguyên hoàng hậu, nàng chỉ là hồn nhập hồn k màng j đến sủng ái của hoàng đế. Nàng chỉ vừa đến thân xác này, trong lòng sẵn sự bình tĩnh: chỉ cần hai chữ bình yên, dù nàng có ở lãnh cung hay đầu đường xó chợ nàng cũng k màng tới. Nhạc Mỹ ở tương lai đã chết, nàng làm sao quay về; tự nhủ thôi cứ mặc cho số phận đi, có chết ai đâu! Nàng lại ngẫm nghĩ: mình thật may mắn; là sát thủ nhưng nàng lại k lạnh lùng băng giá mà lại mang trong người dòng máu dịu dàng đằm thắm và chút thơ ngây. Còn cái danh ‘vệ nữ sát thủ’ Nhạc Mỹ nàng chỉ dùng để tự vệ!.....“hoàng tỉ tỉ, hoàng tỉ tỉ...” – 1 giọng nói trong trẻo làm nàng hơi giật mình quay lại: “chuyện j thế?” _ “sao lúc nào người cũng hỏi ‘chuyện j thế’ cả vậy? Đừng ngẩn người nữa, tỉ tỉ ra ăn tối thôi” _ “ừm”. Ăn xong, Nhạc Mỹ xách đèn lồng ra hồ chơi. Cạnh hồ là bụi cỏ rậm rạp nên cứ tối tối, từng đàn đom đóm bay ra là đà giữa hồ. Trên màn nước lăn tăn, ánh sáng lập lòe lập lòe lại như những chiếc đèn lồng tinh xảo đc thắp lên. Khung cảnh ở đây thật huyền bí pha thêm chút lạnh lẽo. Nàng vào trong tiểu điện giữa hồ,
thắp những ngọn nến nhỏ trên bàn đá rồi chậm rãi ngồi xuống. Bỗng nhiên dưới chân