Nhạc Mỹ ngồi trước gương, mái tóc dài mượt xỏa xuống. Vân nhi nhẹ nhàng đưa lược, lại nói: “nương nương, vẫn là người nên cẩn thận một chút. Phía hoàng quý phi đã có chút động tĩnh. Dù sao, trong thời gian người trong lãnh cung, HQPhi cũng đứng đầu hậu cung. Cứ thế mà bày rõ năng lực của mình, Phượng An là quận chúa nc Lương nhưng mẫu thân là muội muội duy nhất của Thái Phó dưới Hoàng Đế,Thừa Tướng trên vạn người” _ “có phải Qphi là con gái của Thừa Tướng k?” _ “dạ nương nương”. Nàng nhắm mắt an tĩnh một chút; Bạch Vân k hỏi thêm nữa mà lặng lẽ tết tóc cho nàng. Buổi tối, tên hoàng đế trẻ con lại đổi gió chui vào giường nàng ngủ. Tất nhiên, Mã Nhạc Mỹ nàng cũng k thể đuổi mà chỉ cấm hắn động đậy lung tung. Hai người suốt đêm nằm trơ như 2 khúc gỗ, k ai xâm phạm ai. Lại một buổi sáng vô vị trôi qua, nàng k biết người hoàng thất lại kính nhường Phật tổ như vậy, làm lễ nghĩa rườm rà như vậy: câu sám hối đọc 50 lần, bài vị tụng kinh mấy trăm lần... Nhạc Mỹ thấy chán liền dạo xuống Nhị hồ, đem theo đàn tranh cùng Vân nhi thưởng nhạc. Nàng gảy nhẹ dây đàn rồi theo tiết tấu mà nốt nhạc uốn lượn bay bổng, trầm lặng. Bach Vân chốc sau e dè bước tới, có vẻ bối rối: “ nương nương...người...có nghe thấy tiếng j k ạ?”. Nàng ấn phím đàn, lắng tai nghe rồi thốt lên: “Là....tiếng trẻ con khóc”. “nương nương, là chỗ kia!” – nàng nhìn theo hướng Vân nhi chỉ. Giữa dòng nước từ khe núi, trong chiếc túi rơm có đứa bé đang ngọ nguậy. Nhạc Mỹ nhíu mày thi triển khinh công mang đứa bé lên bờ. Bạch Vân vuốt ve khuôn mặt đứa bé rồi nói: “ôi trời, đứa bé đáng yêu này, k biết người mẹ nào nhẫn tâm đem bỏ nó giữa dòng suối thế?” _ “đem cầm về cho bổn cung” _ “vâng”.... Nàng đem đặt đứa bé lên giường. Nó đã ngủ say. Nàng đã tìm kiếm dấu vết quanh chân núi nhưng vẫn k phát hiện ra mẹ đứa bé đi hướng nào. Nhạc Mỹ thầm nghĩ: hay là nhận nó làm nghĩa tử của mình đi! Rồi Âm Phong Dạ đến: “hoàng hậu, nàng muốn làm khó trẫm sao? Nếu nó mang một chút huyết thống của hoàng tộc thì tốt nhưng...”. Nàng đem bàn tay nõn nà vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Phong Dạ: “thần thiếp hiểu, nhưng chỉ cần có hoàng thượng ủng hộ thì chuyện j thần thiếp đều sẽ xử lý chu toàn” _ “trẫm biết hoàng hậu tư chất xưa kia rất thông minh nhưng...”. Thấy Phong Dạ có ý phản kháng, nàng liền đặt bàn tay thô
ráp của hắn vào bàn tay tựa phi tuyết của mình, ra vẻ cầu toàn: “hoàng thượng...”. Trong lòng hắn tựa đang lăn tăn nhiều đợt, nàng bây giờ thật giống thái tử phi năm xưa, suốt ngày chạy theo làm nũng Thái tử hắn. Phong Dạ chủ động ôm thân hình mảnh mai ấy vào lòng, bàn tay hắn vỗ nhẹ trên vai Nhạc Mỹ: “được rồi, trẫm cho phép nàng là được chứ j! Sau này trẫm phong cho nó làm vương vậy”. Khuôn mặt nàng vẽ lên nụ cười hài lòng, nằm yên trong lòng hắn hưởng thụ. Cái tin ‘đế hậu nhận một hài tử bị bỏ rơi làm dưỡng tử vang khắp cả ngọn núi Thập Trì với tốc độ chóng mắt. Thái hậu có vẻ không vui vì cho rằng hoàng thất chưa có hoàng tự mà đã nhận dưỡng tử sẽ làm dân chúng cho rằng hoàng đế vô năng. Sau cùng, hoàng đế ngồi thuyết phục gần mấy canh giờ mới khiến tâm tư thái hậu dãn ra một chút. Sáng hôm sau, đại gia đình hoàng thất khởi hành trở về hoàng cung. Nhạc Mỹ ngồi trong đại liễm ôm dưỡng tử, trêu đùa nó cùng Phong Dạ. Tiếng cười từ kiệu đế hậu vang lên k ngớt làm tinh thần đội hộ tống hứng khởi, tốc độ nhanh hơn. Đứa bé được đặt tên làm Âm Lãnh Tiêu, trở thành Đại hoàng tử nhưng lại k có tư cách ngồi lên ngôi vị Thái tử. Cuối cùng đội hộ tống cũng đến hoàng cung cũng trở về