Nhạc Mỹ vẫn ngồi cạnh cửa sổ; đôi bàn tay vì may vá mà xuất hiện những vết thâm nhỏ. Bất chợt nàng nhớ đến những kí ức lúc ở tương lai: cha là ông trùm giàu có trên thế giới, mẹ là người thừa kế gia tài truyền thống của dòng tộc. Vậy nên từ bé cô tiểu thư nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận từng tí một. Người nàng quý mến, kính trọng nhất có lẽ là ông nội. Ông rất yêu quý đứa cháu nhỏ này, hứa hẹn sẽ cho nó thừa kế khối tài sản khổng lồ. Mỗi ngày nàng đều bên cạnh múa hát, đọc thơ và chơi với người ông của mình. Từng nụ cười, niềm hạnh phúc đều đc cất giữ vào tâm trí của hai người. Còn mẹ nàng là người phụ nữ dịu dàng, nhân hậu nhất. Bà có nụ cười rất đẹp, y hệt nàng. Tính tình nghiêm khắc, quy củ nhất thì lại là người cha vĩ đại. Mặc dù vậy nhưng ông vẫn rất yêu thương con gái, dành tròn niềm hi vọng cho nó. Nhưng thật không may, vào cái ngày sinh nhật nàng tròn 25 tuổi, nội gián trong băng nhóm đã tiễn nàng đến cái thế giới này. Bây giờ Nhạc Mỹ lại muốn trở về nhưng k biết làm bằng cách nào. Thật vô vọng!!! Chợt nàng liếc mắt sang chồng sách trên chiếc bàn bên cạnh. Đập vào mắt nàng là cuốn sách “cuộc đời Đỗ Vân”. “hừm...K biết thái hoàng thái hậu là người như thế nào?”_ nàng cầm quyển sách giở từng trang một ra đọc. “ Đỗ Vân có ẩn danh là Nhược Mị Thái Cô- nhân vật mạnh nhất giang hồ với bí kíp truyền thuyết Chi Hoàng Cửu Uyển. Có thể nói k ai là đối thủ của bà; cũng như chưa có ai thấy dung mạo thật giấu sau chiếc mặt nạ hoa lệ. Mọi thông tin về Đệ nhất cao thủ bất bại đều bị chôn vùi vào hố sâu. Người duy nhất may mắn biết về bà là tiên đế Âm Phong Lãnh. Tình cảm của họ như đôi uyên ương bền chặt, thật cao cả và trong sáng. Vào năm Đỗ Vân 32 tuổi thì được sắc phong làm hoàng hậu dưới thân phận là dưỡng nữ của thái sư. Con trai là tiên đế Âm Phong Quốc được phong làm thái tử. Từ đó trở đi, trên giang hồ k còn xuất hiện Nhược Mị Thái Cô nữa!” – đó chính là phần tóm tắt gọn nhẹ trong đầu nàng. Ít ra thì thế giới này cũng có cái phù hợp với tố chất tự do của nàng. “hoàng tỉ tỉ, nước tắm muội đã chuẩn bị!” – nàng quay đầu cười nhẹ: “được rồi! Vân nhi, lại đây tỉ có cái này cho muội!”. Nàng mở hộc tủ, lấy ra một lọ nước nhỏ, đặt vào tay nó: “đây là dược hương ta vừa mới chế từ hoa sen trong hồ cùng thảo dược quý đem tặng cho muội” – nó mở nút lọ
hít nhẹ: “OA...thơm thật! Đa tạ tỉ tỉ!”. Sau đó, nàng nhẹ bước tới cạnh chiếc bồn gỗ xoềnh xoàng