Nhìn thấy thanh đao cách đó không xa, Trần Lâm không nhịn được thốt lên:
- Chặt...!đ..
ầ...
Đáng tiết lời nói còn chưa kịp thốt lên, Trần Lâm đã bị lão cha mình bịt mồm lại.
Trần Thiên ánh đáng sợ nhìn Trần Lâm răn dạy:
- Chặt cái gì mà chặt, là bảo đao Trần gia nhớ chưa.
Nghe thấy lời răn dạy quả lão cha, Trần Lâm khóe miệng rung rung khẽ gật đầu.
Thầy thế Trần Thiên mới bỏ tay ra.
Vừa được thả ra Trần Lâm xoa xoa quay hàm sắp bị lão cha bóp trẹo của mình nhìn ông cười nhưng không phải cười nói:
- Nè lão cha, đến cả đồ cổ của gia tộc ông củng lấy ra dùng, không sự tổ tiên tối đến tìm chúng ta sau.
Nghe thế Trần Thiên thoáng hoảng sợ nhưng vẫn cứng miệng nói:
- Đây là trường hợp đặc biệt nên ta mới thỉnh bảo đao xuất mã, tiên tổ sẽ thông cảm, còn ngươi củng nên giữ mồm giữ miệng biết không.
- Biết rồi biết rồi! Bảo đao Trần gia chớ gì.
Nghe Trần Thiên răn dạy Trần Lâm rốt cuộc củng đầu hàng cười cười thỏa hiệp.
Bất chợt cậu vươn tay ra muốn nắm lấy chuôi đao thì bị Trần Thiên nhanh tay hơn cản lại.
- Hay! Tiểu Trần tử à ngươi còn nhỏ thứ tà vật nài tốt nhất không nên đụng đến.
Hiểu được tính khí con trai mình Trần Thiên thở dài khuyên nhủ.
Nói xông ông ta để mặc Trần Lâm cầm thấy thanh đao đi qua bên khác ngồi xuống.
Thấy thế Trần Lâm khẽ lắc đầu.
Thật là mê tín quá a thời buổi nào rồi.
Trần Lâm hung tợn nghĩ, dĩ nhiên cậu chỉ giám nghĩ trong đầu.
Bảo đao Trần gia truyền thuyết về thanh đao của nhà họ mình cậu đã nghe hàng trăm lần rồi nhưng một người hiện đại như cậu, cậu không tinh nhưng ngặt nổi lại có rất nhiều người tinh.
Cái tên Bảo đao trần gia kia khi đi hỏi chỉ sợ đến cả nhà hàng xóm của Trần Lâm còn không biết là cái gì nhưng khi dùng một cái tên khác của nó thì chắc cả thành phố à không cả vùng đồng bằng sông Vân Hà điều nổi danh, cái tên đó không gì khác chính là: Chặt Đầu Đao!
Cái tên thật quỷ dị, truyền thuyết về nó củng quỷ dị không kém.
Truyện phải kể về 1000 năm trước khi chiến loạn liên miên, bất chợt từ thiên không rơi xuống một mãnh thiên thạch, bất hạnh thay, thay vì rơi xuống rừng núi nó lại rơi ngay vào một trang viên trượt tiếp giết chết mấy trăm sinh mạng sống trong trang viên đó kinh động đến dân chúng cả vùng.
Chuyện này đến tay một vị mãnh tướng thời bấy giờ nhưng thay vì tiết thương cho dân chúng y lại vui mừng ra mặt vì từ lâu y đã muốn cosplay Quan Vũ những chỉ thiếu mỗi một thanh bảo đao nay trời ban cho một khối “thiên ngoại vấn thạch” thì còn gì bằng.
Ấy thế là y đem khối thiên thạch kia về rồi mời những thợ rèn giỏi nhất vùng về giúp y rèn ra một thanh trường đao.
Nhưng rèn mãi rèn mãi mà vẫn không thành, mỗi lần sắp xong thì chuyện quỷ dị lại xảy ra không nổ lò thì thợ rèn đột ngột ngã lăng ra chết, thậm chí có lần còn bị sét đánh nổ cả lò nung làm chết không ít người, ai nấy điều quan mang lo sợ dường như thượng thiên không chấp nhận tạo vật này.
Biết tin, tướng quân kia không tin tà nên mời một vị đạo sĩ đức cao vọng trọng thời bấy giờ tên là Gia Cát Lạng về xem.
Khi thấy thanh đao mới hoàng thành một nửa lão đạo sĩ không khỏi lắc đầu cười khổ rồi kể rõ nguyên nhân cho vị tướng kia nghe.
- Đương thời có trăm vạn loại binh khí nhưng để chọn ra loại binh khí chí cương chí dương nhất chắc chắn không có loại nào khác ngoài trường đao.
Còn khối thiên ngoại vấn thạch này đúng là vật của trời thật nhưng khi rơi xuống nhân gian lại giết chết hàng trăm mạng người bị nhiểm hung lệ chi khí trở thành một tà vật.
Mà tà vật thì làm sau luyện thành chí cương chí dương chi khí được, nếu như từ đầu luyện loại binh khí khác thì....
Nghe đến đây vị tướng quân kia không khỏi suy sụp trời đã ban bảo vật ấy thế mà không tận dụng được.
Thế là y vội cầu khẩn vị đạo sĩ kia mong người giúp đỡ.
Cảm nhận lòng thành tâm của vị tướng quân và túi vàng nặng trĩu trong tay cũng như tiết cho bảo vật trời ban kia lão đạo bèn chỉ cho y.
Nếu trời đã không cho ta làm thần vật thì ta làm tà vật.
- Đầu tiên: không làm trường đao nữa nhưng vẫn phải làm một vũ khí dạng đao vì đã làm một nửa không quay đầu lại được.
- Thứ hai: tế sống, phải dùng trinh nữ để tế sống cho đao còn số lượng thì: 18,36,72,81,108 tùy vị tướng quân kia tế càng nhiều thì bảo đao càn mạnh nhưng quả báo phải nhận củng càn lớn.
Thế là sao bao