Duyên hải đông bộ một trong những vùng trọng điểm phát triển kinh tế của Việt Long quốc, vừa là cầu nối giao thương hàng hải, vừa là một trong những khu du dịch biển nổi tiến bật nhất Thiên Lâm tinh nên hiển nhiên nơi đây trở thành một chốn phồng hoa sầm uất hơn xa thành phố nghèo Bạch Hà.
Nhưng mạt thế hàng lâm đã biết thiên đường du lịch này thành địa ngục nhân gian, không tính thi đàn hàng triệu con cư trú trong các thành phố thì biển thứ đem lại sự phồng thịnh cho nơi này lại trở thành cơn ác mộng với những người còn may mắn sống sót, cũng giống như hung thú trên đất liền những sinh vật biển cũng biến dị không kém thậm chí còn nhanh hơn, trong đó không ít sinh vật có thể lên bờ biến những thành phố ven biển thành sân chơi của chúng.
Tuy nhiên may mắn thay duyên hải đông bộ không chỉ là khu kinh tế biển còn là nơi đóng quân của quân khu 7 một trong những quân khu mạnh nhất cả nước.
Thế là khi mạt thế hàng lâm trước sức mạnh quân sự của mình, quân khu 7 đã tiêu diệt đại lượng thây ma thu về ba thành phố lớn là Vũng Hải, Phần Thiên và Viễn Đông lập nên một tổ hợp cứ địa vô cùng to lớn trở thành một trong ba khu trú ẩn lớn nhất cả nước, được gọi chung là tổ hợp khu trú ẩn Lôi Chấn dĩ nhiên do Lôi Chấn thống lĩnh của quân khu 7 lãnh đạo.
Lúc này cách Vũng Hải khoảng 2000 km về phía tây, một đoàn xe gồm ba chiếc xe buýt và một chiếc xe tải lớn đang chạy băng băng trên đương.
Họ là đoàn người tị nạn từ thôn Phúc Điền muốn đến khu căn cứ Vũng Hải.
Thôn Phúc Điền một thôn nhỏ khá gần thành phố Bạc Hà nay là lãnh địa của Huyết tộc, nhân số khoảng 1000 người chuyên làm nghề nông.
Khi mạt thế hàng lâm hơn một nửa người trong thôn biến thành thây ma, nhưng may mắn thay đa phần những người ở đây đều là nông dân sức mạnh có thừa, dưới sự dẫn dắt của Lê Dũng con trai của trưởng thông và Lê Quý cảnh sát trưởng của thôn cũng như là cậu của Lê Dũng đã đánh giết đại lượng thây ma thành công thống nhất lại Phúc Điền thôn lập nên một khu trú ẩn tạm bợ, nhờ lương thực phong phú họ có cuộc sống tương đối tốt.
Nhưng đời không như là mơ, tưởng chừng như sẽ có thể sống an ổn đến khi quân đội đến thì bất hạnh thay họ gặp phải thi triều do Côn Khôi lãnh đạo sau khi bị huyết tộc đánh bại đã bỏ chạy về vùng duyên hải.
Cả Phúc Điền thôn nhỏ bé bị càn quét, trưởng thôn cha của Lê Dũng bất hạnh bỏ mạng, chỉ khoảng 100 người may mắn tránh thoát thi triều kia, nhưng không chỉ thế khi thi triều qua đi những người may mắn sống sót kia đã phát hiện một chuyện còn kinh khủng hơn...
Một cánh rừng cánh rừng đỏ tươi như biến máu bao phủ cả thành phố Bạc Hà, dù không biết cánh rừng kia có gì đáng sợ nhưng có thể làm cho thi triều bỏ chạy thì không phải thứ tốt lành gì.
Trước tình hình đó Lê Dũng trở thành tân trưởng thôn của Phúc Điền thôn và đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại, bỏ lại Phúc Điền thôn tiến đến khu căn cứ Vũng Hải.
Cứ thế những người còn lại của Phúc Điền thôn khăn gối lên đường bỏ lại quê hương của mình đi tìm một miền đất mới.
Rất may mắn cho họ sau một tuần lên đường họ không đụng độ đại lượng thây ma hay hung thú gì nguy hiểm, dù sao thi triều đã gần như càn quét hết thải những thứ có trên đường đi của chúng.
Nhưng chỉ là gần như khi ngày hôm sau họ động độ một bầy chó biến dị...
- Khốn kiếp...!chú Quý cẩn thận phía sau...
Lê Dũng tức giận chém một đao về phía con chó biến dị đang lao đến, rồi hoảng sợ hết lên.
Nghe thấy thế Lê Quý giật mình vội nhảy ra xa nhưng đã quá trễ lưng của ông bị cào một đường dài bê bết máu.
Thấy thế các thôn dân vội vàng nổ súng bắn chết con chó kia.
Mặc dù có súng nhưng chỉ có 4 khẩu súng trường do cách thợ săn của thôn săn trộm thú rừng để lại cùng với 3 khẩu súng ngắn của cảnh sát chả thấm là bao với đàn chó biến dị kia.
May mắn là nhưng thôn dân tuy không phải thiện chiến gì nhưng cũng không phải như người thành phố giết gà thôi cũng sợ, trong đây cũng có không ít người từng làm thợ săn, săn trộm không ít thù rừng đến bọn sài lang hay lợn rừng cũng đã tường giết qua nên vẫn có thể cầm cự trước đàn chó biến dị.
Chém chết một con chó biến dị Lê Dũng ánh mắt đỏ gầu nhìn Lê Quý bên cạnh nói:
- Chú có sao không...!đáng lẽ ra ta không nên để mọi người bỏ đi...
Nghe thế thế Lê Quý lắc đầu nói:
- Ngươi làm không sai chỉ tại chúng là quá nhỏ yếu...
- Một đàn chó cũng không đánh lại...
Nghe thấy thế Lê Dũng đắng chát cười khổ, ánh mắt tức giận nhìn những thân cây to lớn chắn ngang trên đường, rõ ràng đó chính là bẩy của đàn chó biến dị.
- Ah...!cứu ta...
Bất chợt một tiếng thét thê lương vang lên một thôn dân không cẩn thân bị đàn chó tập kích, chúng đè hắn xuống rồi điên cuồng cắn xé mặt cho hắn rên la thê thẩm.
Cứ thế tiếng la hét của hắn vang vọng như một quả chùi gián vào lòng mọi người, những nữ nhân trốn trong xe không nhịn được khóc thút thít còn những người già thì cố bịt tai những đứa trẻ lại rồi ôm chúng vào lòng an ủi.
Những thanh thiên trai tráng bên ngoài ánh mắt đỏ ngầu tức giận không ngừng nổ súng về phía đàn chó biến dị, nhưng đạn của họ có giới hạn dần dần những tiếng tạch...!tạch vang lên những khẩu súng triệt để biến thành những thành sắc vụng.
Không khí tuyệt vọng bao trùm cả thôn dân, chỉ còn Lê Dũng cùng một vài thanh niên vẫn điên cuồng chém giết đàn chó đang lao đến.
Bất chợt như nhận thấy gì đó đàn chó biến dị chợt đình chỉ tấn công, ánh mắt cảnh giác nhìn về nơi xa...
Thấy thế nhưng thôn dân cũng giật mình nhìn lại nhưng họ không thấy gì, chỉ thấy một đốm đen trên đừng.
Dần dần đóm đen