Sáng sớm Trần Lâm vươn vai vận động lại cơ thể sau một giấc ngủ dài...
Hôm qua sau khi giải quyết đôi vợ chồng Vương Minh, Trần Lâm sẵn tiện trưng dụng luôn ngôi nhà của họ ngủ một đêm...
Phía sau Trần Lâm không ai khác chính là Thanh Hải tên tù binh may mắn được Trần Lâm cứu, dĩ nhiên mục đích của việc đó là để hắn thay Trần Lâm làm bác tài...
Biết thân phận của mình Thanh Hải cười nịnh nọt nhìn Trần Lâm rồi cung kính nói:
- Đại nhân chúng ta có thể lên đường...
Nghe tên kia cung kính như vậy Trần Lâm chỉ cười nhạt rồi leo lên xe.
Thấy thế Thanh Hải cũng vội vàng leo xe rồi khởi động xe tiếp tục lên đường, mục tiêu chính là đại căn cứ Vũng Hải.
Mặc dù Thanh Hải bị thương không nhẹ nhưng cái mạng của hắn có thể nhặt lại được đều nhờ việc làm bác tài này nên có cho mười lá gan hắn cũng không dám có ý kiến gì...
Tựa đầu vào cửa kính lặng nhìn khung cảnh hoang vu bên ngoài, Trần Lâm không khỏi nhíu mày liếc nhìn ba bốn con chó hoang đang cắn xé một xác chết bên đường...
Qua một lúc lâu Trần Lâm mới cười như không cười liếc nhìn Thanh Hải nói:
- Tính ra ngươi là kẻ may mắn nhất...
- Đâu có...!đâu có, tất cả đều nhờ đại nhân cứu giúp...
Nghe thấy lời nói của Trần Lâm, Thanh Hảo chỉ biết cười trừ nói.
Bản thân Thanh Hải cũng đã thấy cái xác kia, đó không phải ai khác chính là Hầu Tử chỉ là không biết hắn bị Vương Minh giết chết hay trong lúc trốn chạy bị đàn chó hoang tấn công, nhưng có thể chắc chắn rằng có gắn của Kim Liên vì hắn là vô nghĩ, cuộc sống vốn chính là như vậy...
Nghĩ đến đây Trần Lâm nhàm chán lấy ra Bỉ Ngạn Huyết Hoả mà nghịch trên tay, Bỉ Ngạn Huyết Hoả trang bị thủy tổ của huyết tộc được hệ thống ban tặng khi huyết tộc ra đời, tử đó nó đã đi theo Trần Lâm đến bây giờ và cùng với Tà Nguyệt Đao trở thành hai vũ khí mạnh nhất của Trần Lâm.
Ấy vậy mà hôm qua nó lại có sự biến đổi dù là rất nhỏ nhưng vẫn làm Trần Lâm lo lắng, nói ra thì quả thật không có gì nghiêm trọng, bình thường Bỉ Ngạn Huyết Hoả có mà đỏ tươi như máu nhưng sau hôm qua khi thiêu cháy xác hai vợ chồng Vương Ngôn và Kim Liên thì nó bất chợt xuất hiện thêm những tia đỏ thẩm uống lượn cùng huyết hỏa đỏ tươi.
Đáng nói hơn là ngoài màu sắc có tý thay đổi đó thì huyết hỏa không có gì khác biệt nữa, thế nên nói nó tiến hoá thì cũng không giống lắm.
Không nghĩ ra nguyên nhân Trần Lâm cũng mặt kệ thu hồi huyết hỏa vào giới chỉ rồi đánh một giấc.
Tuy nhiên Trần Lâm không hề biết rằng bên trong giới chỉ, huyết hỏa bất chợt hỏa ra vô tận huyết sắc chiếu sáng không gian bên trong giới chỉ, bị huyết sắc chiếu đến Tà Nguyệt đao đang an tỉnh nằm một góc bất chợt run lên, vô tận hắc khí từ thanh tà đao tỏa ra đối chọi cùng huyết quang không ai nhường ai như muốn dành địa bàn.
Tuy nhiên cả hai chỉ đối đầu nhau không dám làm ảnh hưởng đến những vật khác trong giới chỉ, ngược lại những vật kia dù là trang bị tím độc nhất cũng không dám chen vào trận chiến của hai “đại lão” trở thành quần chúng ăn dưa lẵng lặng nhìn hai bên giằng co.
.
Bên ngoài bỏ qua cái xác của Hầu Tử sau lưng, chiếc xe của Thanh Hải và Trần Lâm tiếp tục lên đường, khoảng cách đến Vũng Hải còn không xa chỉ chưa đến một ngày đường...
Thế là Trần Lâm vô cùng thoải mái đánh một giấy, có lẻ đến lúc cậu tỉnh lại thì đã đến Vũng Hải, ngược lại Thanh Hải chỉ có thế cắn răng kiên trì, vết thương của hắn đang đau nhức dữ dội nhưng hắn không dám lơ là sợ chọc giận tên ôn thần đang ngủ trên ghế sau kia...
Hôm qua tuy không chứng kiến trận chiến giữa Trần Lâm và Vương Minh nhưng động tĩnh của nó thì Thanh Hải vẫn có thể cảm nhận được và kết quả là Trần Lâm đã thắng, thế nên Thanh Hải trong tình trạng này không thể không cúi đầu...
.
Cứ thế chiếc xe lao đi trên đường hướng về một miền đất mới đại cắn cứ Vũng Hảo.
Bất chợt khi Trần Lâm còn đang thiu thỉu ngủ thì chiếc xe chầm chậm dùng lại, cảm nhận được có người đến gần Trần Lầm khẽ mở mắt ra liếc nhìn cảnh vật bên ngoài...
Bên ngoài dĩ nhiên không phải những tên phần tử vũ trang chặn đường cướp của như Vương Báo mà là quân đội chính quy, hơn mười quân nhân thân mặc quân phục được trang bị súng ống chầm chậm bao quanh chiếc xe...
Thấy Trần Lâm đã tỉnh lại Thanh Hải mỉm cười giải thích:
- Đại nhân không cần lo lắng...
- Họ là quân đội canh phòng của Vũng Hải, kiểm tra một lác sẽ cho chúng ta qua...
Nghe thấy thế Trần Lâm không khỏi gật đầu.
Dù sao còn chưa đến một tiếng đi xe nữa sẽ đến Vũng Hải, với một đại căn cứ như Vũng Hải thì không thể sơ sài như đám du côn Vương Báo đợi đến kẻ địch kéo đến chân thành rồi mới ra chống trả được, những quân đội canh phòng này chính là những kẻ chịu trách nhiệm tuần tra biên phòng cho Vũng Hải tránh để những kẻ thù kéo đại quân đến mà không biết, nhìn chung không khác mấy với huyết ưng trinh sát của huyết tộc.
Khẽ bước xuống xe Thanh Hải vô cùng khách khí chắp tay với vị quân nhân trước mặt cười nói, bộ dạng vô cùng tự nhiên chứng tỏa hắn gặp chuyện này không phải lần đầu...
- Chào trưởng quan...
- Ta là Thanh Hải của Cổ Long thôn muốn đến Vũng Hải một chuyến, mong ngài cho qua...
Liếc mắt đánh giá Thanh Hải một vòng, vị trưởng quan cũng là người lãnh đạo nhóm quân nhân này lạnh giọng nói:
- Các ngươi đến Vũng Hải làm gì?
- Lúc này vẫn chưa đến mùa thu hoạch mà...
Nghe thấy tên trưởng quan kia hỏi Thanh Hải lắc đầu thở dài nói:
- Haiz...
- Một đàn chó hoang bất ngờ tấn công Cổ Long thôn của chúng tôi, thôn dân tán loạn chúng tôi không còn cách nào khác đành đến đây...
- Lại là đàn chó hoang...
Vị quân nhân kia khẽ thở dài một hơi.
Tuy nhiên nghe cách nói của hắn chứng tỏa đây không phải lần đầu tiền hắn bắt gặp một nhóm người tị nạn như Thanh Hải...
Tuy